Chương 1565
Nói xong, cậu bèn nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
“Được, được lắm”, Hứa Bác Thuần chỉ nói ba từ mà dường như khiến nhiệt độ càng lúc càng giảm xuống.
“Hứa Bác Thuần, anh đừng làm trò linh tinh. Diệp Thiên chỉ nói thôi, nói đùa, tôi không cho phép anh động vào cậu ấy!
Lâm Hiếu Nguyễn nghe hai người nói chuyện gì chau mày, uy hiếp Hứa Bác Thuần.
“Tiếu Nguyễn, không phải anh không nể mặt cậu ta mà là vì thằng nhóc này khoa trương quá!”
Người thanh niên nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Thằng nhóc này đã khiêu khích anh. Sau khi hạ cánh, anh nhất định sẽ cho cậu ta biết thế giới này rộng lớn như thế nào. Em đừng ngăn cản anh!”
Anh ta nói xong thì cũng quay về chỗ ngồi, bắt đầu hoan tưởng viễn cảnh sẽ bắt Diệp Thiên quỳ gối, dập đầu ở cửa máy bay của mình.
Nhìn thấy Hứa Bác Thuần rời đi,
Lâm Hiểu Nguyễn mới lo lắng nhìn Diệp Thiên: “Diệp Thiên, lát nữa xuống máy bay, cậu mau chóng rời đi. Tên đó là một tên điên, làm việc không chịu hậu quả, cậu nhất định không được ở lại sân bay, biết chưa?”
“Tôi làm thế nào là việc của tôi, cô không cần lo lắng!”
Giong của Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng. Cậu chỉ nói một câu nhưng chứng tỏ lời gợi ý của Lâm Hiểu Nguyễn không hề có tác dụng.
Lâm Hiểu Nguyễn thấy vậy thì biết là khuyên cũng vô ích nên cảm thấy bất lực với sự tự cao tự đại của Diệp Thiên. Cô ta đanh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng muốn nói chuyện với Diệp Thiên đã hoàn toàn biết mất.
Diệp Thiên im lặng. Khoảng thời gian sau đó, hai người không còn nói gì nữa. Ba tiếng đồng hồ sau, khi thời gian nặng nề trôi qua thì chiếc máy bay cũng đã đáp xuống sân bay thủ đô.
Diệp Thiên mặc kệ Lâm Hiểu Nguyễn, chỉ đứng thẳng dậy xuống máy bay theo dòng người. Đàm Băng Băng đi ngay sau cậu.
Lâm Hiểu Nguyễn nhìn Diệp Thiên, định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại khựng lại. Nghĩ tới việc Hứa Bác Thuần gây khó dễ với Diệp Thiên thì cô ta vội vàng đi về phía Hứa Bác Thuần như muốn giữ anh ta lại.
Diệp Thiên cùng Đàm Băng Băng bước xuống máy bay. Đàm Băng Băng hỏi Diệp Thiên: “Chủ nhân, có cần tôi xử lý tên đó không?”
Mọi chuyện xảy ra trên máy bay vừa rồi, cô ta đều chứng kiến rõ ràng nhưng Diệp Thiên không thể hiện điều gì nên cô ta cũng chỉ im lặng.
“Không cần, tôi muốn xem xem, anh ta định làm gì!”
Diệp Thiên cười thản nhiên mang vẻ chế giễu.
Cậu rất muốn biết, thanh niên tên là Hứa Bác Thuần kia rốt cuộc định làm gì.
Cậu đứng ở sân bay, đợi Hứa Bác Thuần đi xuống. Đúng lúc này, cậu khựng mắt.
“Cô ở đây đợi tôi!”
Diệp Thiên lên tiếng khiến Đàm Băng Băng không hiểu. Khi cô ta còn đang cảm thấy nghi ngờ thì Diệp Thiên đã quay người đi về một hướng khác.
‘Hả?
Cô ta cảm thấy kỳ lạ, nhìn về phía Diệp Thiên. Khoảnh khắc Diệp Thiên bước ra, một người đàn ông trung niên với dáng người cao lớn, khuôn mặt khá bình thường đang đi ra khỏi sân bay từ hướng ngược lại