Cao Thủ Tu Chân

Chương 1536




Chương 1536

Người đàn ông áo trắng khẽ nâng tay áo, sau một chiêu ngang tài ngang sức với Diệp Thiên, ông ta cũng đánh giá cao Diệp Thiên hơn một chút.

“Đúng vậy, ở thời đại bảng xếp hạng vương cấp xuất hiện lại, cậu là người duy nhất đứng trên bảng xếp hạng, quả là danh xứng với thực!”.

Mắt người đàn ông áo đen lóe sáng, cũng gật đầu phụ họa.

Nếu những cao thủ vương cấp từng giao đấu với Hắc Bạch Song Sát có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng, mặc dù Hắc Bạch Song Sát là sát thủ đỉnh cao của La Võng, đẳng cấp còn cao hơn cấp Thiên một bậc, nhưng tính cách của bọn họ lại cao hơn trời.

Cao thủ tầm thường có thể khiến bọn họ nhớ tên đã ít, ngay cả những vương cấp năm xưa bị bọn họ săn giết cũng chưa bao giờ khiến bọn họ đánh giá cao. Vậy mà Diệp Thiên chỉ vừa giao đấu một chiêu, bọn họ đã lên tiếng tán thưởng, với Hắc Bạch Song Sát mà nói chắc chắn là rất hiếm có.

“Vương cấp của trăm năm trước cũng chỉ đến thế mà thôi!”.

Diệp Thiên lại không biểu lộ gì, chỉ hờ hững lắc đầu, giọng điệu khinh thường.

“0?”

Hắc Bạch Song Sát nhướng mày, không hề nổi giận, nhưng sát ý trong mắt bọn họ lại đậm thêm, gần như trở thành thực thể.

“Lúc Hắc Bạch Song Sát bọn ta thành danh, tổ tiên cậu chắc còn chưa ra đời. Cậu nghĩ mình có được chút thành tích huy hoàng thì có thể so sánh với những nhân vật đỉnh cao ở thời đại bọn ta sao? Nực cười!”.

Người đàn ông áo trắng nói xong, đạp chân xuống, cát vàng trong vòng mấy chục mét dưới chân ông ta lập tức lún xuống thành một dấu chân khổng lồ. Vô số cát vàng cuốn lên trời, được ông ta ngưng tụ ở trước mặt, dần dần xoay tròn mở rộng ra, hóa thành một con rồng chân nguyên ngưng tụ từ gió cát.

Người đàn ông áo đen cũng đồng thời ra tay, hai tay kết ấn trước người, dao động kì lạ lan ra. Trên đỉnh đầu thoáng có khí tức bay lên, khí thế dâng cao.

“Cầm Long Thủ!”.

“Phiên Thiên Ấn!”.

Động tác của hai người gần như thực hiện cùng một lúc, hai tay đấy về phía trước.

Con rồng gió cát được ngưng tụ bằng chân nguyên lập tức rít gào, uốn lượn cơ thể, hóa thành cự thú chấn động trời, muốn nuốt chửng Diệp Thiên.

Dấu tay còn lại thì dường như có thể trấn áp đất trời, trên đó có chữ Phạn tối nghĩa khó hiểu, mơ hồ có tiếng ngân nga truyền ra.

Lúc hai người còn trẻ, từng tình cờ lấy được tuyệt kĩ đích truyền của Mật Tông bên Tạng, nằm trong bảo tàng của một người giống như tiên nhân của phương Đông đã tọa hóa. Từ đó, bọn họ nghiên cứu tu luyện, cuối cùng dựa vào tuyệt kĩ sát chiêu mà đứng vững gót chân trên vũ đài thế giới.

Nhưng từ một trăm năm trước đến nay, bọn họ săn giết vương cấp chưa bao giờ sử dụng đến tuyệt kĩ võ thuật lấy được từ bảo tàng của tiên nhân. Hơn trăm năm trôi qua, hôm nay bọn họ lại dùng nó để đối phó Diệp Thiên.

“Trò vặt vãnh!”.

Diệp Thiên hấp thu linh khí trong Linh Tuyền Sinh Mệnh, cơ thế và chân nguyên đã thay đổi về chất, mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.

Mặc dù thế tấn công ở trước mắt mạnh mẽ to lớn, nhưng cậu lại không hề lùi lại nửa bước, ngược lại cậu nhấc tay trái lên, tay phải ngưng tụ thành chưởng đao, chậm rãi chém ra.