Chương 1525
Cô gái ở giữa không trung, chân đạp hoa sen băng, vẻ mặt thay đổi, vô cùng hoảng sợ.
Sở dĩ cô ta đề nghị để Diệp Thiên đỡ một kiếm của cô ta là vì để xác minh thực lực tu vi của Diệp Thiên một lần nữa, cô ta biết, Diệp Thiên có thể đỡ được đòn tấn công của cô ta nhưng lại không ngờ cậu có thế sẽ đỡ được một cách nhẹ nhàng thoải mái như vậy, chỉ dùng hai ngón tay đã phá vỡ kiếm khí hàn băng mà cô ta đã khổ tu hai mươi năm.
cô?”
“Đây chính là một kiếm toàn lực của
Diệp Thiên ngước nhìn, khoé miệng khẽ nhếch châm chọc.
Trong lúc cậu nói, hai ngón tay đột nhiên dùng lực, tai chỉ nghe thấy tiếng vang lanh lảnh, thanh kiếm hàn băng lập tức tan vỡ, bị Diệp Thiên dùng hai ngón tay bóp nát.
Mũi kiếm rơi xuống, biến thành vô số vụn băng biến mất, thân hình cô gái cũng run rẩy, liên tục lùi về sau mười bước, lùi thẳng ra ngoài cách Diệp Thiên khoảng mười trượng, ánh mắt chợt thay đổi.
“Thế tục này thật sự có nhân vật thiên tài như vậy tồn tại sao?”
“Rất nhiều trưởng lão tiền bối đã từng nói thiên tài thế tục không đáng quan tâm, không thể so sánh với tuấn kiệt thiên kiêu trong thế giới nhỏ, nhưng hôm nay xem ra đây chẳng qua chỉ là lời phiến diện mà thôi!”
“Thế tục cũng có thiên tài tuyệt thế khiến nhiều tuấn kiệt thiên kiêu của thế giới nhỏ e sợ!”
Qua một lúc lâu cô gái mới định thần lại, ánh mắt u ám, nhìn Diệp Thiên chưa từng dịch chuyển nửa bước.
“Tôi đã đỡ được một kiếm của cô rồi, hai người chúng ta đã tính toán xong, còn dám cản tôi nữa thì tôi sẽ không nương tay đâu!”
Diệp Thiên rút tay về, chắp tay đi về phía trước, giọng điệu trước sau như môt đều lanh nhat.
Lần này, cô gái không hề cản bước Diệp Thiên, cô ta trầm ngâm vài giây,đột nhiên nhoẻn miệng cười, giọng điệu trở nên mềm mại vô cùng.
“Anh nói thì giữ lời, không tính toán dây dưa chuyện này nữa!”
“Nhưng tôi muốn biết tên của anh!”
Diệp Thiên chẳng buồn quay đầu, chân cũng không dừng, chỉ có giọng nói vang vọng.
“Diệp Thiên!”
Cô gái thấp giọng lầm bầm, nhắc lại tên Diệp Thiên, gương mặt chợt tươi cười ngọt ngào.
“Tên này tôi sẽ nhớ thật kỹ!”
“Tên của tôi là Yến Khinh Vũ, Diệp Thiên, tôi tin chắc chúng tôi sẽ gặp lại nhanh thôi!”
Diệp Thiên nghe thấy vậy, ánh mắt khẽ dao động, nhưng cuối cùng cũng không mở lời hỏi, đi thẳng ra ngoài ốc đảo.
Bên ngoài ốc đảo, nhóm người vẫn chưa hề rời đi, Tân Đông Tuyết dẫn theo mười vệ sĩ vẫn ở lại chỗ cũ, không ngừng nhìn vào bên trong.
Tân Đông Tuyết cả người phong trần, cuối cùng không còn nhẫn nại, nói với Lâm Tường.
“Chú Tường, chú có thể xin ý kiến vị tiền bối kia, để ông ấy châm chước một chút, cho chúng ta đi vào không?”
Cô ta thấp giọng nói thầm với Lâm Tường, Lâm Tường nghe vậy vẻ mặt có chút khó xử.