Cao Thủ Tu Chân

Chương 1517




Chương 1517

Cô gái không mặc gì, nằm trên bãi cỏ, đôi mắt khẽ cử động trông vô cùng đau đớn.

Diệp Thiên biết, đây là tác dụng phụ của lực tinh thần. Trước đó thần phủ của cô gái đã bị người thể linh hồn của người đàn ông phương Tây kia tấn công. Hơn nữa vừa rồi, Diệp Thiên mới tiêu diệt hồn thể đó, lấy lại thân xác cho cô gái nên lúc này cô gái đã trở nên có ý thức.

Điều này đồng nghĩa với việc dùng một cái búa đập thẳng vào thần phủ của bạn, cảm giác đau đớn thật khó mà hình dung.

Theo lý mà nói, cậu có thể kiểm soát hoàn toàn cô gái xinh đẹp này nhưng cậu không có hứng thú, chỉ nhìn cô gái với vẻ than nhiên, đăng định đi tới bên cạnh khu vực đá để tiếp ‘tục hấp thụ linh khí của Sinh Mệnh Linh Tuyền. Thì đúng lúc này, cô gái hôn mê đột nhiên mở mắt.

Đôi mắt cô gái giống như được khắc từ ngọc, xanh lam trong veo, vô cùng linh động, khác hoàn toàn với vẻ ác ma trước đó. Cô gái mở mắt, cảm thấy nghi ngờ bèn nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên ở phía xa. Hai người nhìn nhau. Diệp thiên không hề nói một câu nào còn cô gái cùng với ánh mắt của Diệp Thiên nhìn xuống cơ thế mình.

Khi cô gái phát hiện mình không mặc gì thì bỗng hét lên vang khắp cả ốc đảo.

“A”

Tiếng thét vang lên như xé tan bầu không khí và phóng thẳng lên trời.

Cô gái vội lấy tay che trước ngực như muốn che đi phần thành xuân đang lộ ra. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm của cô gái nhanh chóng đỏ bừng.

Cô gái thật sự không ngờ, lại có một ngày mình rơi vào tình huống ngại ngùng như vậy.

Diệp Thiên day lỗ tai, không hề quan tâm tới sự xấu hổ của cô gái, cậu đã đứng đối diện mặt hồ, đang định đi về phía trước.

“Rầm!”

“Rầm!”

Đúng lúc này, một luồng âm thanh vang lên, sau lưng Diệp Thiên là một cơn gió lạnh tới ớn người.

Diệp Thiên không hề né tránh, chỉ từ từ quay người lại. Khi cậu quay lại thì thấy luồng gió mang theo kiếm khí này đang đâm xuyên về phía cậu.

“Rầm!”

Tiếng kiếm vang lên trong không gian mang theo sự lạnh giá với khí thế nhanh khủng khiếp lao về phía cổ họng của Diệp Thiên và chỉ còn cách cổ họng của cậu có một centimet.

Người ra tay chính là cô gái kia. Lúc này cô gái đã vận động toàn bộ chân khí giấu đi vẻ tuyệt diễm của cơ thể.

Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ lạnh lùng. Biểu cảm ngượng ngùng đã không còn, lúc này chỉ còn lại sát ý và nhìn chăm chăm Diệp Thiên.

“Lưu manh, anh đã nhìn thấy cơ thể tôi thì tôi phải giết anh!”

Cô gái tức giận nhìn Diệp Thiên giống như cô vừa bị mất đi sự tinh khiết của mình vậy.

Làn khí lạnh lẽo bao vây lấy vùng cổ của Diệp Thiên, nhưng cậu vẫn đứng yên và nói giọng thản nhiên: “Tôi không có chút hứng thú nào với cơ thể của cô cả. Nếu như tôi là cô thì tôi sẽ nhanh chóng bỏ kiếm xuống đây”.

“Với ân nhân cứu mạng mà cô còn có thái độ đó à?”

Nghe Diệp Thiên nói vậy, cô gái bỗng khựng người. Một chút ký ức dâng lên trong đầu và rồi hình thành thành một bức tranh hoàn thiện.

Cuối cùng cô ấy cũng đã phản ứng lại, cô gái bị một linh hồn chiếm đoạt, mà Diệp Thiên lại chính là người tiêu diệt linh hồn đó, cứu mạng của cô.