Cao Thủ Tu Chân

Chương 1516




Chương 1516

Cậu vừa lên tiếng cô vừa giơ tay lên, hướng lòng bàn †ay ra ngoài cử động trước khuôn mặt khổng lồ của người đàn ông phía trước.

Xung quanh khuôn mặt của người này phát ra một làn sóng dao động kỳ dị, sau đó hóa thành gió, thành một cái hốc đen xì và cuốn về phía Diệp Thiên.

“Lực tinh thần hút mọi thứ vào sao?”

Hồn thể của linh hồn này sợ hãi tới mức hồn bay phách tán. Người này vốn tưởng rằng Diệp Thiên cần tiếp cận ông ta nên vừa rồi mới tiến hành dùng lực tinh thần.

Nhưng thật không ngờ, lúc này Diệp Thiên dùng tay không trong mà khiến không gian dường như bị khóa chặt và không ngừng điều động lực tinh thần của ông ta về phía Diệp Thiên. Điều này giống như từ trường không thể chống lại, dù có là tinh thần thì cũng bị hút vào.

“A”

Lúc này, cuối cùng thì ông ta cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, định thoát thân nhưng không tìm được cách nào phá vỡ, đành phải tự cảm nhận lực tinh thần của mình dần dần giảm đi”.

“Người trẻ, không, vị thiên nhân này, xin cậu hãy tha cho tôi, tha cho tôi một mạng!”

“Chỉ cần cậu buông tha thì tôi nguyện làm nô bộc cho cậu, vì cậu, cung phụng cậu làm chủ nhân!”

Trong giọng điệu của ông ta chứa đựng sự hoảng sợ. Thủ đoạn của Diệp Thiên, ông ta chưa từng thấy bao giờ và không thể nào phòng ngự được.

Lúc này ông ta chỉ nghĩ được kế hoãn binh. Muốn cầm chân Diệp Thiên, để Diệp Thiên lơ là, sau đó tìm cách thoát thân, không dây dưa với Diệp Thiên nữa.

“Làm nô bộc của tôi sao?”

Diệp Thiên cười lạnh lùng đế lộ vẻ âm sầm.

“Tới muộn rồi, tôi đã có nô bộc rồi!”

“Muốn làm nô bộc của tôi thì kiếp sau nhớ xếp hàng nhé!”

Giọng nói của Diệp Thiên đọng lại một giây. Khuôn mặt khổng lồ phía trước dần bị thu nhỏ. Một thể linh hồn với vẻ sợ hãi vô cùng lúc này đã biết Diệp Thiên có thế nào cũng sẽ không buông tha cho mình nên lập tức gào lên đầy oán hận.

“Tôi nguyền rủa cậu, lấy danh nghĩa của một đại sư với lực tinh thần tôi nguyền rủa cậu sẽ bị rơi xuống vực sâu kiếp nạn, thượng đế sẽ tiến thành phán xét cậu!”

Tiếng nói của ông ta mỗi lúc một yếu, tới cuối cùng thì trở nên mỏng như tơ.

“Tu luyện một đời, làm trái ý trời, nếu như trên đời này thật sự có thượng đế như ông tin tưởng thì kêu người đó đến đây đi.

“Đáng tiếc, ông không đợi để chứng kiến được ngày đó rồi”.

Cùng với từ cuối cùng mà Diệp Thiên nói ra, khuôn mặt khổng lồ này cũng hoàn toàn biến mất. Sau đó, lực tinh thần vỡ ra tòa thành những đường tơ mỏng bị hút vào lòng bàn tay của Diệp Thiên rồi truyền lên não, nhập vào thần phủ của não bộ.

Hút lực tinh thần của một đại sư lực tinh thần cảnh giới quy nguyên và lấy để sử dụng thì lúc này tu vi lực tinh thần của Diệp Thiên đã tăng lên gấp một cấp mới.

“Rầm!”

Phía trước, một bóng hình đáp xuống, đập thẳng lên mặt hồ, sóng nước tung trào, đó chính là cô gái trẻ bị hôn mê.

Diệp Thiên thấy vậy bèn xoay tay, khiến nước trong mặt hồ dâng lên và đưa cô gái kéo vào bờ.