Cao Thủ Tu Chân

Chương 1513




Chương 1513

Ồng ta không dám gào thét, muốn vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Thiên, nhưng cô gái mà ông ta khống chế lại bị Diệp Thiên giữ chặt hai tay. Ông ta vốn là linh hồn, nhưng vẫn bị ánh sáng thần trong mắt Diệp Thiên chiếu cho không thể động đậy, thậm chí không thể thoát ra khỏi cơ thế của cô gái.

ông ta chỉ có thể cảm nhận sức mạnh của mình đang mất đi nhanh chóng, sức mạnh linh hồn yếu dần. Linh hồn lợi dụng động tiên tu luyện hơn trăm năm này dường như đang lót đường cho Diệp Thiên, mở rộng thần hồn của cậu.

Ánh mắt Diệp Thiên không dao động, vẫn chuyên tâm miệt mài hút sức mạnh tinh thần của ông ta. Chưa tới ba phút sau, sức mạnh của linh hồn ông ta đã hạ xuống ba phần mười, cứ tiếp tục như vậy thì sức mạnh linh hồn sẽ bị Diệp Thiên hút sạch mất. Điều này với một người chỉ còn lại linh hồn như ông ta mà nói chắc chắn là họa ngập đầu.

Nếu để Diệp Thiên hút hết sức mạnh linh hồn, ông ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, không còn tồn tại nữa.

“Khốn kiếp, rốt cuộc cậu đã dùng yêu thuật gì? Rốt cuộc cậu là quái vật phương nào?”.

Ông ta thử trốn thoát nhưng không được, sự kinh hoàng trong mắt càng lúc càng tăng lên, gần như hét ra tiếng. Trên gương mặt xinh đẹp của cô gái hiện ra vẻ hoảng sợ tái mét, gần như méo mó.

“Yêu thuật?”.

Diệp Thiên khịt mũi: “Đây cũng là một cách dùng của sức mạnh tinh thần. Đáng tiếc, tuy ông cũng là cảnh giới quy nguyên như tôi, nhưng sự kiểm soát và thấu hiểu về sức mạnh tinh thần lại không cùng một đẳng cấp!”.

“Tôi không khách sáo thu nhận sức mạnh tinh thần của ông đây. Đồng thời, tôi cũng sẽ cho ông trải nghiệm cảm giác sức mạnh tinh thần bị người ta chôn vùi, bị người ta đoạt xác!”.

Linh hồn vô cùng hoảng sợ, ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần của mình đang mất đi càng lúc càng nhanh. Với tốc độ như bây giờ thì khoảng mười phút nữa, sức mạnh linh hồn của ông ta sẽ bị Diệp Thiên hút hết, không còn thừa lại chút nào.

“Không được!”.

ông ta gào lên, ông ta vất vả tu luyện ở đây hơn trăm năm trong trạng thái linh hồn, mục đích đế có thể tìm được một cơ hội đoạt xác trùng sinh, quay trở lại đỉnh cao thế giới một lần nữa. Sao ông ta vừa mới đoạt xác thành công đã bị người ta tiêu diệt hoàn toàn như vậy được?

Ông ta không cam tâm, giận giữ gào lên, hai tay cũng theo đó vặn ra sau.

“Hả?”.

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, cậu có thể cảm nhận được, lúc hai cánh tay của cô gái trước mặt chuyển động, cánh tay của cô ta trở nên vô cùng trơn tuột, cứ như một con rắn thoát ra khỏi năm ngón tay của cậu.

“Đây là… Súc Cốt Công?”.

Ánh mắt Diệp Thiên trở nên nghiêm nghị, hơi kinh ngạc. Xương cẳng tay của cô gái giống như dải lụa mềm mại, vào khoảnh khắc vừa rồi lại trở nên cực kì dẻo dai, thoát khỏi sự khống chế của cậu.

“Vù!”.

Vừa thoát ra khỏi tay Diệp Thiên, linh hồn không hề chậm trễ, điều khiến cơ thể cô gái lùi về sau, một bước lùi ra xa trăm trượng, nhìn Diệp Thiên như lâm đại địch.

“Muốn giết tôi à, đâu dễ như vậy?”.

Ông ta nhếch miệng cười: “Mặc dù tôi không biết cậu sử dụng thủ đoạn gì, nhưng một khi tôi thoát khỏi sự khống chế của cậu thì cậu không thể sử dụng lần nữa. Cậu muốn giết tôi thì đợi trăm năm nữa đi!”.

Diệp Thiên đạp chân lên mặt hồ, cười giễu.

“Không phải ông muốn có Thần Ma Chi Khu sao? Cứ việc ra tay, tôi sẽ đứng yên ở đây!”.