Cao Thủ Tu Chân

Chương 1510




Chương 1510

“Hửm?”.

Ồng ta bừng tỉnh, nhìn thấy một bàn tay lửa cực lớn, nuốt chửng đất trời, thò ra từ trong lốc xoáy băng tuyết.

Phía trước, một bàn tay lớn màu đỏ rực, bao quanh là ngọn lửa cháy bùng, kéo dài hơn mười trượng, xuyên qua vòng xoáy băng tuyết, giống như cả bầu trời đều bị bao trùm bởi bàn tay lửa lớn này.

Một ngọn lửa bùng cháy, cũng là do phun ra từ trong lòng bàn tay lửa lớn kia, đẩy mạnh ra ngoài với khoảng cách cả trăm mét.

Những nhũ băng kiên cố kia sau khi bị phá vỡ lại tiếp tục kết tụ lại, khoảnh khắc ngọn lửa xuất hiện đã khiến những nhũ băng đó lập tức bốc hơi, hóa thành các hạt nước nhỏ trong không trung!

Phệ Thiên Long Diệm, thiêu rụi vạn vật!

“Sao có thể chứ?”.

Nhìn thấy lửa cháy ngút trời phía trước, thiêu đốt hết thế giới băng tuyết được tạo ra từ Kỷ băng hà, khuôn mặt linh hồn tỏ vẻ kinh ngạc, vô cùng sốc.

Trong đám lửa, một bóng người xuất hiện trong không trung, giống như thần hỏa diêm, những ngọn lửa bùng cháy xung quanh như thế đang vui đùa bên cậu, đó chính là Diệp Thiên.

Trên lòng bàn tay Diệp Thiên mang một đốm lửa, sau đó năm ngón tay cậu khép lại, ngọn lửa ngút trời bỗng thu lại, rồi tan biến.

Cậu đưa mắt nhìn tới, khóe miệng mang nụ cười chế nhạo.

“Kỷ băng hà của ông dựa vào Hàn Băng Chân Nguyên lớn mạnh mà duy trì được, đúng là không thể dùng sức mạnh để công phá, sẽ chỉ càng lún càng sâu!”.

“Nhưng tiếc là băng và lửa, cuối cùng đối đầu với nhau, băng giá tuy mạnh nhưng đứng trước ngọn lửa mạnh mẽ cũng chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!”.

“Lĩnh vực của ông không có tác dụng với tôi đâu!”.

Một câu nói thể hiện rõ sự bá đạo vô tận của Diệp Thiên, cậu nói xong, năm ngón tay nắm lại, trên nắm đấm có một luồng sáng màu xanh lam, Phệ Thiên Huyền Khí bên trong cơ thế đã điều động đến đỉnh điểm.

“Tôi đã chán thủ đoạn của ông rồi, nếu ông không có gì mới mẻ thì rất tiếc, tính mạng của ông đến đây là kết thúc!”.

Nói dứt, trong mắt Diệp Thiên đã tràn đầy sát khí.

Đồng tử của linh hồn co lại, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận thấy sự uy hiếm lớn đến như vậy.

“Hậu bối, cậu đừng quá ngông cuồng, nếu không phải là do cơ thể xác thịt của tôi bị hủy hoại, tu vi đã giảm một nửa so với thời kỳ đỉnh cao, thì tôi muốn giết cậu chỉ dễ như trở bàn tay!”.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, ánh mắt càng lúc càng sắc lạnh.

“Cho dù bây giờ tôi chỉ là một linh hồn, chỉ có thế kiểm soát cơ thể của người khác đối chiến với cậu, nhưng cậu cho rằng cậu đã thắng chắc rồi sao?”.

Ông ta cười khẩy thành tiếng, hai mắt đột nhiên lóe lên tia sáng.

“Cậu đừng quên, vũ khí mạnh nhất của tôi lúc này không phải là sức mạnh của chân nguyên, mà là sức mạnh tinh thần!”.

“Vù!”

Một làn sóng sức mạnh tinh thần khó có thể nhìn bằng mắt thường đang ập đến, mặt hồ vốn bị lấp kín bởi băng giá, thế mà lại ngay lập tức tan ra toàn bộ, trở lại thành dòng nước rất đẹp.