Chương 1507
“Thì ra thần linh phương Tây cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Diệp Thiên đứng trong màn chắn bằng nước, xuyên qua bức tường bằng nước, vừa đúng có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng tuyệt diễm của cô gái.
Ánh mắt cậu lạnh nhạt, đột nhiên năm ngón tay nắm chặt.
Ngay khi chỉ còn cách khoảng chừng milimet, hay chân Diệp Thiên đạp mạnh xuống, cái hố hình bán nguyệt dưới chân lại sụp xuống khoảng nửa thước.
Diệp Thiên tựa như dùng toàn thân tích trữ, dồn sức vào lòng bàn tay, sau đó hai chân bước lại vài bước, mặt nước đàn hồi trực tiếp đánh bật đưa cậu lên cao, phóng thẳng lên trời.
Năm ngón tay Diệp Thiên co lại, tạo thành Thiết Quyền, đánh thẳng chính diện vào chùy lớn.
Chùy này vừa rơi xuống, cũng không hề tại ra thiệt hại quá lớn như lúc trước, Diệp Thiên chỉ chụm lại năm ngón tay, chỉ dùng một quyền đã xuyên thủng chùy lớn nguyên khí này.
“Cái gì?”
Lúc này linh hồn thể cuối cùng cũng biến sắc, một đòn chùy tạ nguyên khí này của linh hồn không chỉ sử dụng sức mạnh chân khí vốn có của cô gái, mà còn thêm ba phần sức mạnh tinh thần nữa.
Không chỉ có thể sát thương thân xác, mà còn có thể trực tiếp tấn công linh hồn, nhưng vừa nãy linh hồn và thân xác Diệp Thiên lại không hề bị thương gì, trái lại còn đánh vỡ chùy lơn nguyên khí đỏ rực này.
‘Vù!
Diệp Thiên xuyên qua từ giữa chùy lơn nguyên khí, phóng thẳng lên trời, đã bay đến phía linh hồn thể, trực tiếp kéo ra một vệt đuôi phía sau thật dài.
Chiêu thức ba của Tam Tuyệt Quyền, Chấn Vũ!
Cậu cong tay, đánh ra một đòn chính diện với cô gái.
Tam Tuyệt Quyền, được xưng là Tam Tuyệt, mỗi một chiêu thức đều sở hữu sức mạnh tuyệt đối, có thể phá núi tách biển, mà chiếu thứ ba Chấn Vũ lại là chiêu thức tinh hoa nhất.
Trong chiêu quyền này của cậu đã ngưng tụ ba phần sức mạnh tinh thần của mình, thoáng chốc, ánh sáng xanh chiếu rọi bầu trời, hóa thành dấu tay lớn hơn mười trượng đánh vào ngực cô gái.
“Khiên Huyền Băng!”
Linh hồn thể nhìn thấy đòn phản kích của Diệp Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng linh hồn khôi phục vẻ mặt ngay tức khắc, không nhanh không chậm điều khiến bàn tay cô gái khẽ lay động, tạo kết ấn phía trước cô gái.
Vô số khí lạnh tuôn ra, từ trong cơ thể cao đến trời xanh, sau đó trong lúc khí lạnh cuộn trào, ngưng tụ thành một lá chắn băng vô cùng cứng cáp, chắn ngang trước ngực linh hồn.
“Tấm lá chắn băng này, có thể ngăn được tôi sao?”
Diệp Thiên cười lạnh, tốc độ đánh quyền không hề suy giảm, lại không hề do dự, nháy mắt, không gian đã vang lên tiếng gào thét của thú dữ, đó chính là dấu hiệu phá âm từ tốc độ nắm đấm.
“Răng rắc!”
m thanh giòn tan vang lên, quyền đến, miếng chắn vỡ!
Vẻ mặt linh hồn thể hoàn toàn u ám!
“Rắc!”.
Diệp Thiên đánh ra một quyền, sức mạnh xuyên thẳng hư không, tách ra một lối đi hình tròn rộng mấy trượng trên mặt hồ, đánh thẳng vào chiếc khiên băng.
Khiên băng đúc kết từ hơi nước, mang theo chân nguyên mạnh mẽ của cô gái tu vi vương cấp, nhưng dưới một quyền Chấn Vũ của Diệp Thiên lại có vẻ yếu ớt vô cùng.