Cao Thủ Tu Chân

Chương 1498




Chương 1498

Còn bây giờ, sự kiêu ngạo đã không còn, cô giống như một cô gái không nơi nương tựa, chỉ hi vọng nhận được sự giúp đỡ của diệp Thiên.

“Cơ hội tôi cho rồi, nhưng tiếc là cô chọn nhầm!”

Diệp Thiên nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh lùng và lướt qua.

Lựa chọn là do cô ấy tự chọn, hậu quả cũng tự mình gánh chịu mà thôi.

Đây là cách biệt về thực lực. Nếu hôm nay ở đây không phải là Diệp Thiên mà chỉ là một thanh niên bình thường thì sẽ bị Hoàng Hàm Vũ chèn ép ngay, thậm chí là vứt vào sa mạc mặc kệ sống chết.

Tiếc rằng Hoàng Hàm Vũ gặp phải Diệp Thiên

Diệp Thiên bước tới lối vào ốc đảo. Trong khi, Hoàn Hàm Vũ giống như một con gà bị dọa sợ chết khiếp. Cậu ta rụt cổ, núp sau mấy người vệ sĩ như sợ Diệp Thiên sẽ chú ý tới mình.

Từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu ta sợ hãi như vậy.

Nhìn thấy Diệp Thiên bước vào trong, cậu ta thầm cảm thấy vui mừng, tưởng rằng Diệp Thiên bỏ qua. Nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên quay người lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt sâu thăm thẳm.

“Trước đó anh nói cho người vứt tôi vào sa mạc nhỉ?”

Giọng của Diệp Thiên vọng tới, cậu khẽ giơ tay.

Một luồng sức mạnh giáng xuống, bản thân Hoàng Hàm Vũ bay thẳng vào trong bãi cát, tạo ra một cái lỗ sâu hoắm, xương cốt thì gãy rụng.

“Quay về nói với người của nhà họ Hoàng, bất cứ khi nào tôi cũng sẵn sàng đón nhận sự trả thù của các người!”

Diệp Thiên vừa dứt lời bèn bước vào trong ốc đảo, để lại đám đông với vẻ kinh hoàng.

Diệp Thiên dùng một kích đánh chết Hoàng Hàm Vũ, trên mặt không chút thương hại, chỉ có sự coi thường đối với kẻ như con sâu cái kiến.

Cậu vừa dứt lời, đi thẳng vào bên trong ốc đảo. Không ai trong mọi người ở đây dám lên tiếng, hơn mười vệ sĩ thì ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Điển Vinh đứng chắp tay, biểu cảm không chút dao động, chỉ thản nhiên nói: “Trở về thông báo với nhà họ Hoàng của Đảo Kho Báu, nếu như không muốn cả nhà bị diệt, tốt nhất bỏ qua chuyện này!”

“Đây không phải là người mà bọn họ có thể chọc vào!”

Hơn phân nửa vệ sĩ này đều là nhà họ Hoàng thuê đến, bây giờ nghe thấy lời của Điển Vinh thì rối rít gật đầu, tất cả đều nhớ kỹ trong lòng.

Sắc mặt Tân Đông Tuyết cứng đờ lại, một lúc lâu sau, cô ta mới lấy lại tinh thần, trên mặt đều là bất đắc dĩ và không cam lòng.

Cô ta nhìn về phía Lâm Tường, nhỏ giọng hỏi: “Chú Tường, rốt cuộc Diệp Thiên là ai? Vì sao các chú gọi anh ta là Diệp Lăng Thiên, còn gọi là Diệp Đế Vương gì nữa?”

“Chẳng lẽ anh ta là con cháu của hoàng thất nước nào đó sao?”

Lâm Tường thô dài một hơi, lúc này mới lên tiếng: “Cậu ta không phải con cháu hoàng thất gì cả, mà dù gặp con cháu hoàng thất thật sự thì thân phận địa vị cũng kém xa cậu ta!”

“Tôi không hiểu rõ về cái tên Diệp Thiên này lắm, có lẽ đó là tên thật của cậu ta, nhưng trong giới võ đạo quốc tế cậu ta có một cái tên khác, đó là Diệp Lăng Thiên, mà Thiên Cơ Lâu – tổ chức võ giả thần bí nhất Hoa Hạ thì đặt cho cậu ta một danh hiệu độc nhất vô nhị, đó là Đế Vương Bất Bại!”