Chương 1496
Tam Tuyệt Quyền, Chấn Vũ.
Một giây sau, Diệp Thiên thu tay lại và lại lao mạnh ra.
“Rầm!”
Lúc này, Điển Vinh – vị vương cấp hàng trăm năm, cao thủ của Đại Thanh co rụt đồng tử, biểu cảm tối sầm. Cơ bắp ông ta nổi lên giống như những cây cột làm từ sắt, hai tay đặt chéo trước ngực.
“Rầm”
Diệp Thiên với sức mạnh kinh người đã lao tới trước ông ta.
“Rẹt!
Tiếng va chạm sắc bén vang lên. Điển Vinh đạp chân xuống cát, bị luồng sức mạnh kinh hồn đẩy về phía sau, sau vô số nhịp thở và sực mạnh khủng khiếp thì mọi thứ cũng trở lại bình thường.
Đám đông nhìn Điển Vinh một lần nữa, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tất cả đều hết hồn.
Một bên chân của Điển Vinh đã chạm vào lằn ranh, không nhiều không ít, vừa đúng nửa thước.
Họ Điển trong lịch sự Hoa Hạ xuất hiện không ít những kẻ dũng mãnh, trong đó có hai người.
Một người là Bạch Phu Trưởng Điển Khánh sinh ra ở nông thôn trong thời kỳ Chiến Quốc.
Điển Khánh là sư tổ của Phi Môn Giáp. Tu vi thông thiên, từng dùng xác thịt chống lại nước Tân mà không hề hấn gì trong thời Chiến Quốc. Trong một đêm đã phá vỡ thành vạn dặm, giết chết hàng vạn quân Tân. Cuộc chiến thành công, đến ngay cả thượng tướng cũng đánh giá cao và được coi là nguồn chiến lực vô song thời đó.
Người thứ hai chính là Điển Vỹ – kẻ dũng mãnh bên cạnh Tào Tháo vào cuối thời Đông Hán, với danh hiệu tương
đương với Lữ Bố thời Tam Quốc.
Còn Điển Vinh là truyền nhân truyền kỳ của nhà họ Điển ở Hoa Hạ, cũng là kỳ tài của Phi Môn Giáp, tu vi đã bằng lão tổ Điền Khánh năm xưa, được xưng là tường đồng vách sắt. Công lực vô biên, có thể dùng tay không điều khiển trong không gian, dùng cơ thể chống lại mưa bom bão đạn.
Nhưng lúc này, ông ta lại bị một kẻ hậu bối chưa tới 20 tuổi đánh một chưởng thụt lùi.
Cú thụt lùi này là 20 thước. Chân ông ta trượt dài, tạo thành một vệt trên cát và cuối cùng là vượt qua lằn ranh.
Chỉ với một thước đó thôi đã phân định thắng thua rồi.
Điển Vinh giơ hai tay, cánh tay khẽ run. Ồng ta nhìn ra sau, dưới ánh sáng có thể thấy bàn chân đã vượt ra khỏi lằn ranh, khiến cho ông ta khựng người.
“Ông thua rồi!”
Diệp Thiên đứng ở vị trí cách ông ta chục thước, chậm rãi thu tay lại với vẻ bình tĩnh.
“Tôi thua rồi sao?
Điển Vinh đứng ngây tại chỗ, biểu cảm không ngừng biến đổi. Mấy chục giây sau, ông ta mới bình tĩnh lại và để lộ nụ cười đầy ý vị.
“Được lắm Diệp Lăng Thiên, đế vương bất bại, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”
Đôi mắt ông ta âm sầm, ông ta tiếp tục nói: “Nửa tháng trước, tôi từng gặp Long Hoàng, ông ta nói sau này thế cờ của Hoa Hạ và của phương Đông sẽ do cậu tiếp quản. Tôi tưởng rằng ông ấy đánh giá cậu quá cao, nhưng quyền đấm ngày hôm nay đã khiến tôi hiếu ra tại sao ông ta lại nói như vậy!”
“Tôi quen Long Hoàng gần trăm năm, chưa bao giờ thấy ông ta khen ngợi bất kỳ thanh niên nào. Diệp Lăng Thiên, cậu là người đầu tiên!”