Chương 1495
Hơn nữa ông ta và Hoa Hạ đều là kẻ mạnh của Hoa Hạ, đều cùng thuộc trận doanh của đông Phương. Vì một mật tàng thần linh, ông ta thật sự không nghĩ ra được lý do ra tay với Diệp Thiên.
Diệp Thiên thản nhiên, chỉ tiến về trước một bước.
“Không ra tay cũng được. Đưa người của Phi Giáp Môn và cả những người tới đảo Kho Báu đều rời đi hết!”
“Mật tàng thần linh này thuộc về
tôi!”
Lời của Diệp Thiên nếu như là trong phim truyền hình thì chắc chắn sẽ là lời đối thoại bá đạo nhất. Nhưng lúc này, cậu không hề dao động, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ lạnh lùng.
Đây chính là thế giới của sức mạnh. Kẻ mạnh được tôn trọng. Chỉ có nắm đấm đủ cứng thì mới có thể có quyền được lên tiếng.
Còn Diệp Thiên, không chỉ có sức mạnh mà còn có cả quyết tâm sử dụng sức mạnh. Dù có là vương cấp hàng trăm năm nhưng chỉ cần động và thứ mà cậu đã nhắm trúng thì cậu cũng không hề nhường bước.
“Diệp Lăng Thiên, cậu thật sự muốn đối đầu với tôi?”
Điển Vinh biểu cảm tối sầm. Trước đó ông ta luôn nói tốt, nhưng Diệp Thiên vẫn không hề dao động. Vị vương cấp hàng trăm năm như ông ta cũng cảm thấy bốc hỏa. Làn da đồng của ông ta loang loáng, cơ bắp cuồn cuộn.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đã cố chấp như vậy thì chúng ta cùng cược đi!”
“Trận chiến giữa tôi và cậu, không tới mức sống chết, tới đây là được!”
Vừa dứt lời, ông ta đã đáp xuống mặt đất, sau đó dùng một tay quét ra sau, một lằn ranh được vạch ra, ông ta đứng phía trước cách lằn ranh 20 mét và đối diện với Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đã muốn đốc chiếm kho báu thì tôi cho cậu cơ hội!”
“Tôi đứng ở vị trí này, chỉ cần cậu có thể khiến tôi lùi ra khỏi đường ranh này thì coi như cậu thắng. Mật tàng thần linh tôi sẽ không động vào, thậm chí còn ở đây, canh chừng cho cậu, không để người khác vào trong đó!”
“Nếu cậu không làm được thì coi như cậu thua, điều kiện tương tự, thế nào?”
Ông ta nhìn Diệp Thiên chăm chăm, đợi câu trả lời của Diệp Thiên.
“Đánh cược sao?”, Diệp Thiên nghe thấy vậy thì nhếch miệng.
“Ồng đã muốn đánh cược thì tôi cược với ông tới cùng!”
“Nếu không thể nào khiến ông lùi ra khỏi vạch lằn này thì mật tàng thần linh tôi sẽ không bước vào nửa bước!”
Mấy người ở xung quanh đều nín thở, biểu cảm kinh ngạc.
Hai người hàng đầu này lại đánh nhau giữa sa mạc vạn dặm. Lúc này chẳng có ai có thể thở đuoc bình thường, tất cả đều cảm thấy bầu không khí đặc quánh, và có thể đóng băng bất cứ lúc nào.
Dưới sự quan sát của đám ddông, Diệp Thiên từ từ giơ tay. Những ngón tay dài khẽ mớ ra sau đó xoay tròn.
“Đã là các cược thì cũng nên có quy tắc giới hạn!”
“Tôi chỉ tung một quyền, nếu sau quyền này vẫn không phân thắng bại thì tôi sẽ đi!”
Diệp Thiên vừa dứt lời, nắm đấm đã tung ra trong không gian. Trên cơ thể cậu, có tiếng xương răng rắc vang lên. Xung quanh nguyên khí nổi lên điên cuồng và tập trung lên cơ thể cậu.
Trong mắt tất cả mọi người. Diệp Thiên giống như một cây thương dài đâm nát bầu trời, khí thế hừng hực. Những người xung quanh đều bị tách ra như đang ở trong thế giới khác nhau, đôi mắt cậu sáng rực như mắt thần.