Chương 1493
Điến Vinh muốn vào trong phân chia lợi ích, đương nhiên cậu không đồng ý.
Điển Vinh nghe vậy, biểu cảm thay đối, sắc mặt hơi tối lại.
“Diệp Đế Vương, ý cậu là?”.
Diệp Thiên không hề do dự, xua ngón tay với ông ta.
“Rất đơn giản, tất cả người ở đây, bao gồm cả ông đều không được vào ốc đảo nửa bước!”.
“Người nào tự tiện xông vào, giết!”.
Con ngươi trong mắt Điển Vinh co lại, trước đó còn chắp tay với Diệp Thiên bây giờ đã buông xuống.
“Nghe nói Đế Vương Bất Bại thống trị đời nay, ngông cuồng tột độ, bây giờ xem ra có hơn chứ không kém!”.
“Đáng tiếc, khẩu khí của cậu quá lớn!”.
Ồng ta đứng giữa trời, ánh mắt lạnh lùng.
“Diệp Lăng Thiên, cậu là truyền kì hiện nay, chuyện này tôi thừa nhận. Nhưng cậu đừng tưởng cậu có thể một mình lay động quân đội là thật sự vô địch thiên hạ!”.
“Cậu chẳng hiếu gì về vương cấp của một trăm năm trước!”.
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, nói tiếp: “Hai ta cùng là cao thủ mạnh nhất Hoa Hạ, đều là sức mạnh đỉnh cao của phương Đông, lẽ ra không nên đối địch”.
“Nhưng cậu muốn ngăn cản tôi vào trong mật tàng tìm bảo vật thì chính là kẻ địch của tôi!”.
“Phải chăng cậu thật sự muốn đấu với tôi ở nơi sa mạc vô tận này?”.
Ông ta nhất định phải có bằng được bảo tàng này. Diệp Thiên ở đây, ông ta cho phép cậu cùng vào trong với mình, mỗi người lấy thứ mình cần. Nhưng cậu lại muốn một mình độc chiếm, sao ông ta có thể chấp nhận được?
ông ta được gọi là “tường đồng vách sắt, xe chiến hình người”, tung hoành thế giới hơn trăm năm, đã từng sợ ai chưa? Cho dù là ở thời đại vương cấp thống trị, ông ta vẫn đứng sừng sững không đổ, trở thành một trong số rất ít những vương cấp phương Đông còn sống sót sau trận chiến của vương cấp. Nếu không có thực lực tương đối thì sao có thể làm được?
Mặc dù Diệp Thiên có thể đánh rơi máy bay chiến đấu siêu thanh, nhưng ông ta biết rõ đó là vì đánh bất ngờ. Mặc dù ông ta rất khâm phục, nhưng không đến nỗi sợ hãi. Năm xưa, một mình ông ta cũng dựa vào cơ thể yếu ớt lay động tàu chiến đạn pháo của kẻ xâm lược phương Tây, đẩy lùi mười lăm chiếc chiến hạm viễn dương, không hề thua kém Diệp Thiên.
Một nhân tài mới nổi như Diệp Thiên lại muốn gạt bỏ ông ta ra bên ngoài bảo tàng, điều này đã khiêu khích uy nghiêm của một vương cấp trăm năm như ông ta.
Mặc dù Diệp Thiên là người duy nhất trên bảng xếp hạng vương cấp hiện nay, nhưng cũng chỉ là kẻ sinh sau đẻ muộn, vãn bối trong vãn bối, sao ông ta có thế rút lui được?
“Chiến đấu ở sa mạc này?”.
Diệp Thiên nhìn quanh cát vàng vô tận, bỗng nhếch miệng cười.
“Có gì mà không thể?”.
Cậu nói xong thì không nhiều lời nữa, vừa nhấc tay lên đã đánh ra một quyền.
Trong nháy mắt, cát đá bay mịt mù, đất trời biến sắc.
Diệp Thiên giơ nắm đấm, sức mạnh bạo phát giống như mưa giông bão táp. Lấy nắm đấm làm trung tâm, cậu phát quyền không chút nương tay.
Trong cơn gió điên cuồng bỗng có tiếng hét tức giận khác thường vọng lên. Đám đông chỉ cảm thấy luồng gió mạnh ập tới. Một quyền ấn mà mắt thường có thể nhìn thấy xuất hiện ngay phía trước Điển Vinh như có thứ gì đó ngăn cách bọn họ với Điển Vinh vậy.