Chương 1482
Cậu ta vốn cho rằng, Diệp Thiên sẽ hài lòng đồng ý, ai ngờ, vẻ mặt của cậu lại lạnh nhạt, ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn, đối với yêu cầu giao dịch mà đối phương đề xuất thì cũng hoàn toàn không quan tâm.
“Anh nói cái gì?”
Ánh mắt Hoàng Hàm Vũ hơi co lại, tức giận đùng đùng.
Vốn dĩ một công tử nhà thế gia Đảo Kho Báu như cậu ta chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, là vì có thế khiến Tân Đông Tuyết nhìn thấy được sự “thật lòng” của mình, lại càng vì tương lai có thể thành công cưới được Tân Đông Tuyết, có được tài sản cả chục tỷ của nhà họ Tân.
Sau khi đến nơi này, vốn dĩ cậu ta đã thuê hơn hai mươi người, mọi thứ sẽ thuận lợi, ai ngờ, đầu tiên là sa mạc mùa hè nóng bức, rồi thêm bão cát xuất hiện, khiến cậu ta hoàn toàn cảm nhận được thế nào là tự nhiên tàn khốc.
Cậu ta đã tức giận trong lòng rồi, bây giờ thái độ Diệp Thiên lạnh nhạt, hoàn toàn khiến cậu ta bùng nổ.
“Anh nói cái gì?”
Cậu ta tiến lên một bước, tức giận nhìn Diệp Thiên.
“Anh có biết, tôi là ai không? Nhà họ Hoàng của Đảo Kho Báu, anh biết được bao nhiêu? Anh lại dám nói lời này với tôi?”
“Tôi nói cho anh biết, Hoàng Hàm Vũ tôi chủ động tìm anh, là đã xem trọng anh, anh lại còn bày ra bộ dạng kiêu ngạo, anh nghĩ mình là ai chứ?”
“Có phải anh nghĩ rằng, trùng hợp cứu được Đông Tuyết là có thể ở đây vểnh mũi lên mặt với tôi sao?”
“Anh có tin, chỉ cần một câu nói của tôi thì chiếc xe này của anh cũng không đi được, một đồng cũng không lấy được đấy có biết không?”
Thái độ Hàng Hàm Vũ hung hãn, cậu ta nheo mắt có chút nguy hiểm.
Mặc dù Diệp Thiên đã đưa Tân Đông Tuyết trở về, nhưng người ở đây gần như đều là người của cậu ta, tuy ở trong sa mạc này, họ đã tốn thất vài người nhưng cũng còn hơn mười người, cậu ta ra lệnh một tiếng thì có thể khống chế được cả Diệp Thiên và cả xe rồi.
Cậu cả nhà họ Hoàng này trước giờ đều rất kiêu ngạo ở Đảo Kho Báu. Ương bướng, hoành hành ngang ngược đã quen, đến sa mạc hoang vu này cậu ta hoàn toàn để lộ răng nanh, căn bản không quan tâm đến đạo đức liêm sỉ gì nữa.
“Ồ? Vậy sao?”
Diệp Thiên đứng thẳng tại chỗ, ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta, khẽ cười sâu xa.
“Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt, anh muốn thử xem sao?”
Gương mặt Hoàng Hàm Vũ cười hung ác, cậu ta thích nhất là kiểu nhân vật gai góc này, ở trong ốc đảo sa mạc hoang vu không người này, cậu ta đang lo không có chuyện gì vui vẻ, cậu ta cũng không ngại “dạy dỗ” Diệp Thiên một bài.
“Hoàng Hàm Vũ, anh muốn làm gì?”
Tân Đông Tuyết nhìn thấy tình thế không ổn, cô ấy vội tiến lên đứng chắn giữa Diệp Thiên và Hoàng Hàm Vũ.
“Diệp Thiên đã cứu tôi, là anh ấy đưa tôi đến, anh đây là thái độ gì vậy?”
Hoàng Hàm Vũ căn bản không quan tâm, cười lạnh thành tiếng.
“Thái độ gì? Đông Tuyết, nếu không phải anh ta cứu em thì bây giờ anh đã không khách khí với anh ta lâu rồi?”
“Cái thứ gì? ở trước mặt tôi còn bày ra bộ dạng ngông cuồng!”