Chương 1481
“Cô chủ, cô không sao chứ?”
Vệ sĩ dẫn đầu dùng vẻ mặt quan tâm nhìn Tân Đông Tuyết, ông ta đã làm việc ở Nhà họ Tân mười năm rồi, đối xử với Tân Đông Tuyết như con gái mình, lúc trước Tân Đông Tuyết bị tách ra với bọn họ trong bão cát, ông ta đã tự trách rất lâu.
“Tôi không sao, chú Lâm, là bọn họ đã cứu tôi!”
Tân Đông Tuyết chỉ tay ra sau, mà Diệp Thiên và tài xế cũng đẵ xuống xe, đang đi về phía này.
“Diệp Thiên, giới thiệu với anh một chút, đây là Lâm Tường, được nhà họ Tân dùng một số tiền lớn mới mời đến được, là vệ sĩ thân cận của ông nội tôi!”
Cô ấy quay sang Diệp Thiên, vẻ mặt cảm kích, đang giới thiệu với Diệp Thiên người đàn ông cao lớn bên cạnh mình.
Nói xong, cô ấy lại đưa tay sang thanh niên anh tuấn bên cạnh, do dự một lúc, tiếp tục giới thiệu nói: “Đây là người thừa kế nhà họ Hoàng của Đảo Kho Báu – Hoàng Hàm Vũ, là vị…”
Ba chữ “chồng chưa cưới” của cô ấy còn chưa nói ra thì Diệp Thiên đẫ mất kiên nhẫn khoát tay.
“Cô không cần giới thiệu với tôi, bọn họ là ai, tôi không có hứng thú muốn biết!”
“Chúng tôi đã đưa cô đến ốc đảo rồi, I dịch kết thúc, cô nên trả thù lao!”
“Cô nên trả thù lao rồi!”
Câu này của Diệp Thiên trực tiếp khiến mây lời phía sau của Tân Đông Tuyết nghẹn ứ ở cổ họng.
Vốn dĩ cô ấy định giới thiệu Diệp Thiên một phen, dù sao mọi người ở đây đều là nhân vật có danh tiếng của Đảo Kho Báu, cho dù Lâm Tường là bảo vệ thì ở Bảo Đạo cũng là người ai ai cũng biết, rất có danh tiếng.
Diệp Thiên cứu cô ây, cô â’y định giới thiệu Diệp Thiên để sau này Diệp Thiên có đến Đảo Kho Báu cũng có thể thuận tiện hơn, ai ngờ Diệp Thiên lại không hề cảm kích, một câu nói khiến lời tiếp theo của cô ấy đều nghẹn trong họng.
Cô ấy tức giận trong lòng, mà những người khác bên cạnh cũng khẽ thay đổi biểu cảm, vẻ mặt cũng không tốt.
Câu này của Diệp Thiên đã đắc tội quá nhiều người rồi!
Nhất là Hoàng Hàm Vũ, ánh mắt cậu ta u ám, có chút lạnh lùng.
Cậu ta thân là người thừa kê’ hàng đầu của nhà họ Hoàng của Đảo Kho Báu, ở Đảo Kho Báu cũng thật sự là nhân vật của công chúng, từng lời nói hành động đều có vô số paparazzi đi theo chụp, giơ tay nhấc chân đều sẽ xuất hiện trên tạp chí.
Theo cậu ta thấy, Tân Đông Tuyết giới thiệu cậu ta với Diệp Thiên là đã nể mặt mũi Diệp Thiên lắm rồi, nhưng Diệp Thiên lại không hề cảm kích, nói gì mà không có hứng thú muốn biết bọn họ là ai, lời nói ngông cuồng như vậy cho dù có tìm khắp nơi ở Đảo Kho Báu cũng không mấy người dám nói như vậy với Hoàng Hàm Vũ cậu ta.
Cậu ta nhìn Diệp Thiên, tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Tân Đông Tuyết.
“Tôi không biết anh là người nào, nhưng anh đã cứu Đông Tuyết, muốn bao nhiêu tiền thì cậu đây sẽ đưa cho anh!”
“Để xe của anh lại đây, sau khi chuyện thành công tôi lại đền cho anh gấp đôi giá tiền, rồi bo thêm cho anh năm triệu!”
Giọng điệu Hoàng Hàm Vũ không hề khách khí chút nào, hoàn toàn coi Diệp Thiên là một người tài xế. Trong mắt cậu ta, Diệp Thiên cũng chf có vai trò như vậy, chẳng có gì mà tiền không giải quyết được cả!
“Người giao dịch với tôi là cô ấy, cô ấy trả thù lao là được, giao dịch của anh, tôi không hứng thú!”