Cao Thủ Tu Chân

Chương 1479




Chương 1479

Còn bây giờ, cả biển sa mạc hoang vu, khiến cô ấy cảm thấy mất niềm tin, cô ấy thậm chí còn không thấy cả bóng dáng của những người trong đội của cô ấy.

Đúng lúc này, Diệp Thiên lại đột nhiên gio tay lên, ra hiệu cho tài xế dừng xe lại.

Diệp Thiên hạ cửa kính ô tô xuống, cậu nheo mắt lại, từ sâu trong ánh mắt có một chấm sáng đang lấp lóe, bốn phía có gió thổi, như thể tín hiệu gì đó đang hội tụ về phía tai cậu.

“Phệ Thiên cửu Chuyển, Thính Phong Ngâm!”.

Một năm rưỡi trôi qua, cuối cùng cậu cũng một lần nữa dùng đến tuyệt kỹ thăm dò này!

Diệp Thiên lên tiếng dừng xe, Tân Đông Tuyết ở ghế sau về tài xế đều cảm thấy kỳ lạ, không biết Diệp Thiên muốn làm gì.

Hai người nhìn Diệp Thiên, cậu ở hàng ghế trước trầm ngâm một lúc, tựa như đang suy nghĩ gì đó, sau đó cậu nâng tay lên, trực tiếp chỉ về một chỗ.

“Đi bên kia!”

Nơi cậu chỉ là một vùng sa mạc mênh mông, hơn nữa phía trước còn là một vùng cát đá mù trời, thoạt nhìn so với con đường khác thì càng nguy hiểm hơn, có nguy cơ mất dấu bất cứ lúc nào.

“Cậu chủ, cậu chắc chắn là đi bên kia sao?”

Tài xế thông thuộc phần lớn các con đường ở sa mạc này, nhìn nơi Diệp Thiên chỉ, vẻ mặt ông ta chợt ngạc nhiên, có chút sợ hãi: “Vùng sa mạc này được người ta gọi là “Nụ hôn Thần Chết”, có rất nhiều chỗ cát lún, không cẩn thận thì sẽ bị lún toàn thân, hơn nữa thường hay có bão cát, dù là dân bản xứ thông thuộc sa mạc này nhưng cũng không dám đặt chân vào!”

“Đại nhân, có phải cậu nhầm rồi không?”

Mặc dù lần này vào sa mạc rất có tự tin, người bên trên bảo ông ta sắp xếp mọi thứ theo yêu cầu của Diệp Thiên, nhưng ông ta vẫn không tránh được vài phần nghi ngờ, dù của cải quan trọng thật nhưng tính mạng bản thân vẫn là nhất.

Trong sa mạc, nếu đi sai một bước thì cả người cả xe đều có thể chôn chung, ngay cả mạng cũng chẳng còn thì lấy gì để hưởng thụ?

“Không sai, nghe theo tôi, đến bên đó!”

Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, không hề có ý định thay đổi ý kiến.

Vẻ mặt tài xế do dự, lúc này Tân Đông Tuyết ở ghế sau cuối cùng cũng lên tiếng.

“Diệp Thiên, có phải anh nhầm gì không?”

Ánh mắt cô ấy khẽ chớp, trầm giọng nói: “Khu vực sa mạc này thì tôi vẫn có ấn tượng. Lúc trước tôi và nhóm của tôi đã từng đi qua chỗ này, người dẫn đường của chúng tôi cũng có nói khu vực này tuyệt đối không thể bước vào, nếu không thì sẽ nguy hiểm tính mạng, anh bảo chúng ta đi qua từ chỗ đó, đây chẳng phải là lấy mạng để đùa sao?”

Diệp Thiên cũng chẳng buồn nhìn cô ấy, chỉ nhìn tài xế: “Lần này ông lái xe đưa chúng tôi đi, người bên trên cũng đã bảo ông, toàn bộ đều nghe theo ý kiến tôi, tôi bảo ông đi thì cứ đi, không cần lo lắng, xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đã có tôi!”

Cậu nói xong thì nhìn sang Tân Đông Tuyết.

“Chúng ta phải đi con đường này, nếu cô cảm thấy có chuyện lo lắng băn khoăn, thì cô có thể xuống xe ở đây, tôi sẽ chia một phần nước và lương thực cho cô!”

Lời cậu nói lạnh nhạt khiến Tân Đông Tuyết chợt sững người.

‘Tên này…”

Tân Đông Tuyết cảm thấy tủi thân trong lòng, cô ấy chính là hòn ngọc quý trong tay của nhà họ Tân của Đảo Kho Báu, là nhà thiết kế trang sức, đứng đầu trong ngành, còn kiêm luôn cả người mẫu, đồng thời cô ấy là nhân vật lên bìa tạp chí tuần san đã nhiều lần, đến có nơi nào mà không hào nhoáng, sang trọng, được chú ý chứ?

Cho dù vứt bỏ thân phận và hào quang này thì cô ấy cũng là mỹ nữ yêu kiều xuất chúng, không biết có bao nhiêu đàn ông chao đảo vì mình, nhưng Diệp Thiên, lúc nhìn cô ấy giống như nhìn một người chẳng liên quan, thậm chí nói thêm hai câu cũng rất miễn cưỡng.

Cô ấy vô cùng nghi ngờ, có phải bản thân ở trong sa mạc quá lâu, bị mặt trời phơi đen khiến nhan sắc bản thân giảm sút, nên mới bị Diệp Thiên đối xử như vậy không.

“Thế nào, suy nghĩ xong rồi sao?”

Ánh mắt Diệp Thiên sâu xa, trầm tĩnh lạnh nhạt. Tân Đông Tuyết liếc nhìn sa mạc mênh mông xung quanh, trong lòng khẽ run, môi cắn chặt.

“Được, tôi đi cùng các anh!”