Cao Thủ Tu Chân

Chương 1470




Chương 1470

“Liên minh võ thuật đã im ắng bảy mươi năm, cũng đến lúc xuất thế rồi!”.

Diệp Thiên không hề biết tình hình gió nổi mây vần của thế giới lúc này, cậu vẫn đang nghỉ ngơi ở hồ bơi trung tâm khách sạn Yellen. Trong vòng ba ngày, khí tức của cậu không ngừng hồi phục, sức mạnh tinh thần cũng càng lúc càng hùng hậu, chỉ còn cách đỉnh cao một bước.

Cậu ngâm mình trong hồ nước, chỉ mặc một chiếc quần đùi phương Tây. Đàm Băng Băng chậm rãi đi từ vườn hoa tới, nhìn thấy thân thế cường tráng của Diệp Thiên, gò má hơi nóng lên.

Cô ta bình ổn tâm trạng, sau đó mới nói với Diệp Thiên: “Chủ nhân, có người muốn gặp cậu!”.

Diệp Thiên không nhúc nhích, chỉ có giọng nói vang lên.

“Nhóm Tiểu Tê đã về Hoa Hạ, Kỷ Nhược Tuyết cũng đã tiếp tục đi lưu diễn, còn ai muốn gặp tôi nữa?”.

Đàm Băng Băng ngồi bên hồ bơi, vốc một vốc nước trong lên, nhỏ lên vai Diệp Thiên theo tiết tấu, sau đó mới trả lời: “Là người của chính phủ Hoa Hạ, nói rõ muốn gặp cậu. Cô ấy còn nói cô ấy là con gái của tướng Lương Long Đình, mong cậu gặp cô ấy một lần, cô ấy có chuyện cần nói với cậu!”.

“Ồ? Con gái của tướng Lương sao?”.

Diệp Thiên mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy.

Cậu vẫn có chút thiện cảm với Lương Long Đình, dù sao ông ta cũng đã ra mặt vì cậu mấy lần.

Mặc dù vào những lúc như thế, ngay cả khi Lương Long Đình không xuất hiện, không ra mặt vì cậu, cậu cũng có thể giải quyết, nhưng khó tránh khỏi phải đại khai sát giới, rắc rối nhiều thứ. Vậy nên cậu vẫn mang lòng kính nể Lương Long Đình.

Cậu nghe nói là con gái của Lương Long Đình, thế là cũng không định chậm trễ, lập tức rời khỏi hồ bơi. Nước trên cơ thể giống như bị thứ gì làm bốc hơi, hơi nước lan tỏa.

“Đi thôi, đi gặp cô ấy xem!”.

Một người có thể không ngại nghìn dặm xa xôi từ Hoa Hạ chạy đến Trung Đông tìm cậu, tin rằng sự việc không đơn giản. Cậu quấn áo tắm vào, để lộ lồng ngực rắn chắn, sải bước ra ngoài cửa.

Trước phòng tổng thống của khách sạn Yellen, một cô gái thành khẩn đứng đó, vóc người cao thẳng, động tác đúng mực, vừa nhìn đã biết được sự giáo dục của một gia đình tốt đẹp. Trong ánh mắt, bước đi của cô ta mơ hồ lộ ra khí chất đặc biệt chỉ có ở quân nhân, chính là con gái của Lương Long Đình, Lương Thi Vận.

Cô ta đứng trước cửa, nhìn đồng hồ, đầu mày hơi nhíu lại. Từ khi cô ta đến đây đã đứng đợi nửa tiếng đồng hồ. Với thân phận của cô ta, ở khắp Hoa Hạ, người có thể khiến cô ta đợi nửa tiếng như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng người mà cô ta đang chờ lúc này quả thật không hề tầm thường. Dù trong lòng cô ta có chút tức giận, nhưng vì lòng hiếu kì và việc quan trọng mình đang đảm nhận, cô ta không đợi không được.

Lúc cô ta ngẩng đầu lên, nghe tiếng bước chân có quy luật của Diệp Thiên, cô ta quay đầu lại nhìn, vừa khéo nhìn thấy một thanh niên mặc áo tắm, để ngực trần đi tới.

Gương mặt của thanh niên tuấn tú vô cùng, đôi mắt sâu như sao trời, bước chân vững vàng, thể hình mạnh mẽ. Nhưng lúc này cậu lại đang mặc áo tắm, quần áo xộc xệch, đi chân trần làm tăng thêm sự lưu manh, khiến một người xuất thân từ gia đình quân nhân như cô ta có chút không thích ứng được.

“Lẽ nào cậu ta là tướng Diệp, Diệp Lăng Thiên?”.

Cô ta âm thầm suy đoán, còn Diệp Thiên thì đã lên tiếng.

“Cô Lương, để cô chờ lâu rồi”.

Diệp Thiên nói giọng bình thản, lời ít ý nhiều, khiến Lương Thi Vận hơi sửng sốt.

Mặc dù cảm thấy cách ăn mặc của Diệp Thiên lúc này hơi quái dị, nhưng Lương Thi Vận vẫn chỉnh đốn tinh thần, gật đầu tỏ ý với Diệp Thiên.