Cao Thủ Tu Chân

Chương 1466




Chương 1466

Một lúc sau, tầm nửa tiếng thì đại sư vẫn đứng nguyên ở đó.

ở một nơi sâu trong rừng trúc, một bóng hình mơ hồ với bước đi tập tễnh xuất hiện. Đó là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, đầu tóc do nhiều năm chưa cắt rũ xuống vai và trông lòa xòa.

Người này vác một bó củi mới chặt trong rừng về. Bước đi khá điềm đạm trông giống như một người bình thường.

Nhưng điều khiến người khác tò mò là dù bước chân của người này giẫm lên lá trúc khô thì cũng không hề gây ra tiếng động.

Người này cứ thế đi lướt qua đại sư Trí Đức, rồi làm việc của mình, không hề có sự chào hỏi, giống như hoàn toàn không quen biết vậy.

Người đàn ông trung niên với đôi mắt sáng quắc, mặc đồ bằng vải bố, đến cả một chiếc ghế cũng không buồn kéo tới cho đại sư Trí Đức ngồi, càng không có ý hỏi đại sư lấy nửa câu, cứ thế xắn tay áo lên và bắt đầu bổ củi.

Con dao trong củi trong tay người này, mỗi một nhát bổ xuống chỉ để lại một vết chặt rất nông, chưa ghim tới cả ba phân giống như là không đủ lực.

Cây cúi mà vốn đàn ông trưởng thành bình thường chỉ cần bổ vài nhát thì người này bổ tới hai mươi phút. Sau đó tiếp tục lấy ra một cây khác và lặp lại động tác.

Trong quá trình đó, đại sư Trí Đức chỉ đứng bên cạnh, không hề có ý định đi tới. Ông cứ đứng bất động như thế.

Thời gian như lắng đọng, không có ai lên tiếng. Sau khi người đàn ông trung niên bổ hết củi thì cũng đã xế chiều.

Cuối cùng người này cũng hạ dao xuống, sau đó xếp gọn từng thanh củi mà mình đã bổ.

Mặc dù người này hừng hực bổ củi nhưng không hề bị bụi bẩn, năm ngón tay vô cùng linh động giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Một lúc sau, người này đã xếp lại thành một cái ghế, toàn bộ ghế do những thanh củi nhỏ xếp lại tạo thành, không hề có đinh hay là keo, cách làm như vậy dù có là thợ mộc cao cấp của thế giới thì cũng chưa chắc làm được.

Khi ghép xong ghế, người này mới khẽ cười, để lộ hàm răng trắng tinh và đấy ghế về phía sau đại sư Trí Đức.

“Ghế mới, cầm tâm ý thì ngồi xuống mới vững!”

“Trí Đức, đợi lâu rồi”

Người này không gọi danh hiệu mà gọi tên của đại sư giống như cách trò chuyện của hai người bạn lâu ngày không gặp vậy.

Đại sư Trí Đức là người quản lý viện Đạt Ma của Cổ Thiếu Lâm, là một sự tồn tại khủng khiếp trên thế giới, tu vi thâm sâu khó lường, hơn nữa có thể dễ dàng chèn ép cả người có tu vi siêu phàm thần phẩm. Hàng trăm năm trước danh tiếng của ông đã vang vọng khắp nơi, 99% người của Hoa Hạ đều biết tới ông, vậy mà người đàn ông trung niên trông như người rừng này lại gọi ông bằng tên riêng.

Đại sư Trí Đức cũng mỉm cười, ngồi xuống không chút khách sáo.

“Bảy mươi năm qua, tay nghề của ông vẫn không thụt lùi nhỉ!”

Đại sư đặt một tay trước ngực, khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên.

“Ha ha!”, người đàn ông trung niên tỏ ra vui mừng và lấy ra một bình rượu hồ lô.

“Hôm nay không chỉ có ghế mới mà còn có rượu ngon!”

Ông ấy lấy nút ra và uống một ngụm rồi đưa cho đại sư Trí Đức.

Vị cao tăng như đại sư Trí Đức xuất gia hàng mấy chục năm, không hề kiêng dè, ngửa cổ lên uống giống như kẻ thích thưởng rượu bên đường.