Chương 1434
Lí Vân Phi đứng tại chỗ dùng ba câu tu từ, vẻ mặt vô cùng kính trọng và tôn sùng Diệp Thiên không hề che giấu.
Trước đây ở Lư Thành gặp được Diệp Thiên, cậu ta đã xem Diệp thiên là tình địch nhưng đến giờ, cậu ta đã không còn ý nghĩ này, Diệp Thiên đối với cậu ta mà nói, chính là tổng giáo quan mà cậu ta tôn kính ngưỡng mộ.
Những thành viên Nam Long Nhận còn lại cũng nhìn Diệp Thiên chằm chằm, ánh mắt chưa từng dời đi.
Bọn họ đều biết rõ, trận chiến này của Diệp Thiên sẽ trở thành một chưong mới cho một thời đại mới.
Diệp Thiên như một bóng ma, những nơi Phệ Thiên Long Diệm đi qua, đều quét sạch tất cả, đội hình ba nghìn người gần như đều bị Diệp Thiên diệt sạch toàn bộ.
Xe bọc thép loại nặng, xe thiết giáp đều bị Diệp Thiên dùng tay không phá vỡ, hoặc là dùng Phệ Thiên Long Diệm hóa thành chưởng đao cắt nát, toàn bộ đều thành đồ phế bỏ.
Biên giới nước Y, khói bụi mù trời, Diệp Thiên mặc áo trắng loang lổ, nhấc một người trung niên lên, chầm chậm đi ra từ trong cát bụi.
“Là ai bảo các ông đợi tôi ở đây, tiến hành tấn công tôi?”
Người trung niên này chính là người đứng đầu đội hình này, Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Ma quỷ, cậu chính là ma quỷ…”
Vẻ mặt người chỉ huy đã trở nên tái nhợt, gương mặt Trung Đông điển hình, lại vô cùng sợ sệt.
Từ đầu đến cuối cũng chưa đến nửa tiếng, đội hình ba nghìn người vũ trang đều bị Diệp Thiên một mình diệt cả đội.
Sắc mặt quan chỉ huy trắng bệch, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, lúc còn sống mình lại được chứng kiến cảnh tượng chấn động thế gian như này, thậm chí ông ta còn bắt đầu hoài nghi, có phải mình đã đi đến một thế giới khác, đến một nơi kỳ lạ mà ông ta chẳng hề quen thuộc.
Đội ngũ vũ trang gồm ba nghìn người, có xe tăng hạng nặng, xe bọc thép mang theo đạn tên lửa, đạn tên lửa vác vai, các loại súng trường hoàn mỹ, năm mươi khẩu súng máy Gatling. Vậy mà cũng chỉ có thể làm rách nát quần áo của Diệp Thiên, lại bị một mình Diệp Thiên tiêu diêt toàn bô.
Từ đầu đến cuối, thậm chí ông ta chưa từng thấy trên người Diệp Thiên xuất hiện một vết máu, chẳng khác gì không phải chịu một vết thương nào mà đã giải quyết toàn bộ bọn họ.
Giờ khắc này ông ta đã bắt đầu hoài nghi, vì sao chỗ dựa của ông ta lại sai ông ta đến đây chọc vào một sự tồn tại khủng bố đến mức không thể diễn tả được như vậy.
Ngay cả xe tăng và xe bọc thép cũng không làm gì được Diệp Thiên, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể đối phó với Diệp Thiên? Chẳng lẽ phải điều động lực lượng chiến đấu, máy bay ném bom?
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên đã chẳng khác gì Tử Thần rồi.
“Là người nào thuê các ông đến chờ tôi?”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, xách ông ta lên giữa không trung, lời ít mà ý nhiều, dùng tiếng thông dụng quốc tế hỏi.
Biểu cảm của quan chỉ huy đầy hoảng sợ, cảm thấy cả người lạnh buốt, gần như không dám đối mặt với Diệp Thiên, hơi thở tử vong bao phủ khắp người ông ta.
“Tôi… tôi nói ra, cậu có thể tha cho tôi một mạng không?”
Đồng tử ông ta co rụt lại, cũng dùng tiếng thông dụng quốc tế trả lời Diệp Thiên.
“Cậu không hứa bỏ qua cho tôi, tôi sẽ không nói!”
Sắc mặt quan chỉ huy thay đổi, ông ta cho rằng đã nắm được vào cây cỏ cứu mạng, nào ngờ Diệp Thiên lại khẽ xoay chuyển ánh mắt, dứt khoát ném ông ta vào giữa không trung.