Chương 1424
“Tôi dù có chết thì cũng sẽ cố tạo ra một đường sống cho mọi người, để mọi người có thể đưa giáo sư Nguyễn và con của ông ấy rời đi an toàn!”
Người này nói và định lao ra thì bị Lý Vân Phi ngăn lại.
“Bộc Phát, đừng kích động!”
Lý Vân Phi chộp lấy vai của Bộc Phát và trầm giọng: “Giờ đối phương chỉ bao vây chứ chưa hề có hành động gì, rõ ràng là tạm thời chúng ta vẫn được an toàn!”
Bộc Phát nghe thấy vậy thì bình tĩnh hơn. Những người khác quay cả nhìn đội trưởng Hắc Tháp.
“Đội trưởng, anh nói xem giờ phải làm thế nào?”
Hắc Tháp trầm ngâm và tạm thời cũng không nghĩ ra được đáp án.
Lần này họ nhận lệnh là yểm hộ cho giáo sư Nguyễn cũng với con của giáo sư rút lui. Đây vốn là nhiệm vụ hết sức bình thường nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện một đội quân vũ trang được đào tạo chuyên nghiệp, chẳng nói chẳng rằng cứ thế chèn ép bọn họ và đẩy bọn họ tới biên gới của nước Y.
Bất lực, bọn họ đành phải ẩn nấp trong tòa thành đổ nát này.
Anh ta khẽ nheo mắt, trầm tư vài phần.
“Nói thật, tôi cũng chẳng có đối sách hay ho nào cả!”
Những người khác nghe thấy vậy thì cảm thấy tuyệt vọng. Bình thường Hắc Tháp là người đa mưu túc trí, trầm ổn và điềm đạm, có thể phân tích được thế cục, đưa ra được cách phá vỡ thế trận. Thế nhưng hôm nay rõ ràng Hắc Tháp cũng phải bó tay.
Thủ Thuật Đao khẽ day mặt với vẻ mệt mỏi và thở dài.
“Hầy, nếu như chúng ta có được bản lĩnh như tổng giáo quan thì tốt. Chúng ta chỉ cần có được năng lực như giáo quan thì nhất định có thể thoát ra được!”
Đang cảm thán thì bỗng cô gái trẻ bên cạnh đột nhiên lên tiếng với vẻ mặt hiếu kỳ.
“Tổng giáo quan mà mọi người nói tới rốt cuộc là người như thế nào vậy, có thể cứu chúng ta không?”
Cô gái với khuôn mặt xinh đẹp hơn cả Thủ Thuật Đao. Nếu ở trong trường đại học thì chắc chắn sẽ xếp vào hạng hoa khôi.
Cô gái nhìn Thủ Thuật Đao với vẻ hiếu kỳ và đầy hi vọng.
Nhắc tới ba từ “Tổng giáo quan” thì Bộc Phát, Cương Quyền, Lý Vân Phi, Hắc Tháp đều tái mặt và để lộ ra vẻ tôn kính.
Bộc Phát với tính tình nóng nảy lúc này lên tiếng.
“Cô Nguyễn, không phải chúng tôi nói đùa với cô đâu, tổng giáo quan của chúng tôi có thể nói là thần linh đấy!”
“Năng lực của giáo quang không phải là điều mà cô có thể tưởng tượng.
Nếu như giáo quan ở đây thì chắc chắn chúng ta có thể thoát ra được!”
Cương Quyền cũng phụ họa theo: “Đúng, với thực lực của giáo quan, chuyện này đối với giáo quan đúng là dễ như trở bàn tay!”
Mặc dù Diệp Thiên đã rời khỏi Nam Long Nhận được gần ba tháng thế nhưng những thành viên lão làng trong Nam Long Nhận lúc nào cũng coi cậu như thần linh, là tấm gương không thể thay thế trong lòng họ.
Mỗi lần nhắc tới Diệp Thiên là bọn họ đều cảm thấy vô cùng tôn kính. Những binh sĩ mới tới Nam Long Nhận nếu như tỏ ra bất kính với Diệp Thiên thì ít nhiều cũng bị họ giáo huấn cho một trận.
“Giáo quan lợi hại như vậy vậy giờ đang ở đâu? Chúng ta có thể liên hệ được không? Để giáo quan mau tới cứu chúng ta!”