Chương 1419
“Nói với bọn họ, trước lúc đó, tôi sẽ bảo đảm tất cả mọi người đám Hắc Tháp đều bình yên vô sự!”.
“Vâng!”, hai chị em nhà họ Lâm vui mừng gật đầu với Diệp Thiên.
“Trong lúc tôi rời đi, nhớ phải bảo vệ Tiểu Tê và Vương Triều Hải, Lí Phong chu toàn!”.
Diệp Thiên nhìn về phía Đàm Băng Băng, dặn dò một tiếng, chuẩn bị phóng người đi. Ngay lúc đó, Lâm Trạch Nhã bỗng phản ứng lại, hỏi Diệp Thiên: “Tổng giáo quan, cậu định làm thế nào vậy?”.
Diệp Thiên thản nhiên quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
“Làm thế nào à? Đương nhiên là giết thẳng tới đó!”.
Cậu vừa dứt lời đã hóa thành luồng sáng xanh lam bay lên trời, lao vọt về phía xa.
“Giết thẳng tới đó sao?”.
Hai cô gái đều ngẩn người, sau đó sắc mặt biến đổi.
Vậy chẳng phải Diệp Thiên định chiến đấu với bộ đội vũ trang hay sao?
Đại địa phương Tây, trong cung điện dưới mặt đất vô cùng quen thuộc.
Vẫn là mười sáu ngai vàng lơ lửng giữa không trung. Mỗi một vị trí đều có hư ảnh, mỗi một người đều đại diện cho những người mạnh nhất trong viện trọng tài.
Mười sáu thẩm phán vương.
Một vị thẩm phán vương lên tiếng với vẻ u ám: “Thật không ngờ, một tên Diệp Lăng Thiên cỏn con mà lại có thể trưởng thành tới mức như thế. Đến cả Neil đã đạt tới vương cấp mà cũng không phải là đối thủ của cậu ta!”
“Xem ra, chúng ta đã tính toán sai rồi. Nếu như trước khi Diệp Lăng Thiên trưởng thành, có thể giết được cậu ta thì bây giờ có lẽ phương Đông sẽ mất đi một lực lượng chiến đấu cực mạnh. Nhưng giờ đây cậu ta không còn là tên học võ cỏn con có thể tiêu diệt dễ dàng nữa.
Giọng điệu người này chứa đựng sự cảm thán và tức giận. Rõ ràng là quyết sách sai lầm đã khiến bọn họ cảm thấy ảo não.
Trước đó bọn họ nhắc tới Diệp Thiên. Dù Diệp Thiên đã giết chết con của thẩm phán, khiến cho viện trọng tài bị tổn thất nặng nề nhưng bọn họ đều thấy bình thường.
Nhưng sau khi Diệp Thiên đánh bại Neil thì cậu trong mắt họ đã hoàn toàn nâng lên một cấp độ khác.
Đây chính là sự chênh lệch giữa vương cấp và không phải vương cấp.
Một vị thẩm phán vương bên cạnh cũng lên tiếng.
“Neil là kẻ phản đồ của giáo triều, tự nguyện gia nhập viện trọng tài. Sự trưởng thành của ông ta thì chúng ta cũng đều nhìn thấy cả. ông ta cũng là người mới đầu tiên thăng lên vương cấp trong hàng trăm năm qua, tiền đồ vô lượng. Nhưng nào ngờ lại vẫn bị chết trong tay của Diệp Thiên”.
“Dự cảm của tôi là Diệp Thiên trong tương lai sẽ là một kẻ địch lịch sử của viện trọng tài”.
Người ngồi bên cạnh lên tiếng.
“Hàng trăm năm trước, nước Hoa Hạ xuất hiện một Long Hoàng, chính vì sự tồn tại của người này, đối phương đã ngăn chặn sự thống nhất của các nước phương Tây. Hàng trăm năm sau, Hoa Hạ lại xuất hiện thêm Diệp Lăng Thiên, thật đúng là ông trời phù hộ cho Hoa Hạ!”
Người này thở dài, khẽ đưa tay lên. Một luồng sức mạnh lớn dao động, không gian phía trước trờ nên méo mó giống như thời gian được nằm gọn trong tay ông ta vậy.
Những người khác không nói gì. Đúng lúc này, cửa của cung điện Hắc Ám được đẩy ra, ba bóng hình bước vào, đi tới trước mặt mười sáu ngai vàng.
Bọn họ không giống như người của viện trọng tài là sẽ quỳ xuống mà chỉ khẽ cúi đầu và vẫn đứng yên tại chỗ.