Chương 1393
“Diệp Lăng Thiên, cậu là cao thủ Hoa Hạ, khi tôi còn là người săn ma của giáo triều thì cũng có chút qua lại với Long Hoàng của Hoa Hạ. Đối với người luyện võ Hoa Hạ tôi luôn có thiện cảm. Hôm nay tôi tới đây là vì muốn giữ mạng cho nghịch đồ của mình, đưa cậu ta về chịu phạt với giáo hội Quang Minh!”
“Giữa chúng ta không thù không hằn, hà tất phải đấu đá?”
Õng ta nhìn Diệp Thiên, đôi tay vẫn giấu trong ống tay áo, không hề có ý ra tay.
“Hơn nữa lần này tôi xuất hiện thì đã coi như phạm vào quy ước vương cấp. Nếu như tôi ra tay với cậu, đồng nghĩa với việc hoàn toàn làm trái với quy ước này. Năm xưa quy ước này do các vương cấp Đông Tây cũng tạo ra, đây là trật tự tối cao trong giới võ đạo, tôi thật sự không muốn hủy hoại nó”.
“Mong cậu nhường một bước, để tôi đưa nghịch đồ này đi, tôi có thể đảm bảo với cậu, đợi tới khi về tới giáo triều, những hình phạt mà cậu ta phải chịu đựng sẽ đau khổ hơn cái chết gấp hàng nghìn lần”.
Cái gọi là giáo hội Quang Minh chính là lực lượng nòng cốt, là tàn dư còn lại sau khi giáo triều tiêu vong với đầy đủ những người quản lý cao cấp nhất của giáo triều trước đây, có các vị cao thủ trong đó và vẫn luôn ấn thế.
Xét xử mà ông ta nói tới chính là chức năng cao nhất mà giáo hội dành cho những người làm phản, có tới chín phần những người phản bội trong quá trình chịu xử phạt bị chết cháy.
Cái mà ông ta nói tới rằng sự xét xử còn đau khổ hơn cái chết hàng trăm, hàng nghìn lần đúng là có thật. Thế nhưng lại không bao gồm Neil.
Neil từng là một trong những thiên tài mạnh nhất của giáo triều, lại được đích thân ông ta lựa chọn, là người sớ hữu nhẫn của hiền giả. Một nhân tài như vậy, đối với giáo triều đúng là một sự hiếm có.
Nhưng lần này ông ta xuất hiện lại vì muốn đưa Neil về giáo triều, chấp nhận lẽ tẩy rửa của giáo hoàng, trở thành lực lượng mới của giáo triều chứ không phải để ép Neil chịu sự xét xử.
Ông ta nói như vậy chẳng qua là vì muốn tránh xung đột với Diệp Thiên và để tránh xảy ra mâu thuẫn mà thôi.
Thế nhưng ông ta tưởng rằng cách nói như vậy nhất định sẽ khiến Diệp Thiên dừng tay và tha cho Neil.
Thế nhưng Diệp Thiên chỉ dao động đôi mắt với vẻ lạnh lùng.
“Không thể nào!”
Cậu đưa tay chỉ về phía Neil.
“Tôi không cần ông ta chịu sự xét xử, đầu ông ta rơi xuống chính là sự xét xử tốt nhất rồi!”
Người mặc đồ đen đứng giữa không trung, đôi mắt đanh lại.
“Diệp Lăng Thiên, tôi đã nói hết sức rõ ràng với cậu rồi, cậu ta là nghịch đồ của giáo triều, theo như quy định thì cậu ta phải chịu sự xét xử của giáo hội Quang Minh!”
“Sao cậu cứ không chịu buông vậy?”
Ông ta hừ giọng lạnh lùng, đôi mắt trở nên âm sầm hơn.
“Năm xưa mối quan hệ của tôi và Long Hoàng khá tốt, coi trọng cậu cũng là kẻ mạnh của Hoa Hạ, cộng thêm quy ước vương cấp thì tôi thật sự không muốn ra tay với cậu!”
“Nhưng cậu cũng đừng như vậy mà cho rằng tôi sợ cậu!”
“Vậy sao?”, Diệp Thiên nhếch miệng cười, để lộ vẻ châm chọc.
“Cái gì mà quy ước vương cấp, giáo triều xét xử chứ, chẳng phải chỉ là cái cớ sao?”
“Hôm nay ông xuất hiện thì sớm đã không coi quy ước vương cấp ra gì rồi, hà tất phải lấy ra làm cái bình phong?”
“Cái gọi là giáo triều xét xử chẳng qua là kế hoãn binh của ông để giữ mạng cho Neil thôi, chút tài mọn đó mà cũng đòi lừa tôi sao?”