Cao Thủ Tu Chân

Chương 1366




Chương 1366

Hai từ “quyết chiến”, chỉ dùng khi đối phương có thực lực tương đương, điều này có nghĩa là Diệp Thiên có được thực lực ngang với Ẩn Giả?

Đôi mắt Lâm Trạch Nhu hơi chớp, chỉ cảm thấy tất cả đều là ảo tưởng của bản thân, người bị cô ấy chê bai, thậm chí đích thân đến tận nơi uy hiếp, lại chính là một cao thủ tuyệt thế sao?

Ấn Giả và Diệp Thiên nhìn thẳng vào nhau một lúc, sau đó, phía dưới chân ông ta nổi gió mạnh, hóa thành một tia sáng chiếu thẳng lên trời, một âm thanh lớn vang khắp không gian.

“Diệp Lăng Thiên, ra tay đi, nói theo cách của võ giả Hoa Hạ các cậu thì hôm nay chúng ta vừa phân cao thấp, cũng vừa quyết sinh tử!”.

Diệp Thiên nhếch miệng cười, nháy mắt ra hiệu cho Đàm Băng Băng, bảo cô ta chăm sóc cho bọn Tê Văn Long thật tốt, sau đó không nhìn thấy cậu thể hiện động tác gì, mà hóa thành một tia sáng màu lam phi thẳng lên trời.

Hai tia sáng chiếu rọi trong không gian, chỉ còn lại mọi người, Tê Văn Long, Lí Phong, Vưong Triều Hải đang sững sờ ở đó, ba người này là bạn cùng phòng thân nhất của Diệp Thiên, lúc này đang ngẩng đầu thất thần.

Đến lúc này, bọn họ phát hiện ra bản thân như thể lần đầu tiên quen Diệp Thiên vậy.

“Diệp Lăng Thiên?”.

Hai chị em nhà họ Lâm ai nấy trong lòng thắt lại, nhưng vẫn nẳm được thông tin mà Ấn Giả vừa nói, cái tên này sao nghe mà thấy quen vậy?

Ngay sau đó, hai người rùng mình, cùng lúc quay sang nhìn Kỷ Nhược Tuyết.

“Tiểu Tuyết, lẽ nào cậu ta là…”.

Kỷ Nhược Tuyết chớp chớp mắt, mang theo vẻ kiêu ngạo và tự hào, như đang khoe bạn trai của mình vậy.

“Đúng vậy, anh ấy chính là tổng giáo quan vĩ đại mà mọi người vẫn hay nói!”.

Hai chi em nhà ho Lâm đều im băt.

Ray bị thương nặng, tuy đang thở thoi thóp, nhưng ý thức vẫn đủ tỉnh táo, khi anh ta nhìn thấy Diệp Thiên cùng ông cố của mình cùng lúc bay lên không trung, khuôn mặt anh ta đầy vẻ sửng sốt.

Anh ta thực sự chưa từng nghĩ, người thanh niên mà anh ta khiêu khích lại chính là thần thoại duy nhất trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới!

“Đoàng!”.

Trên không trung, tiếng gió nổ tung, hai tia sáng tản ra, hiện rõ thân hình của Diệp Thiên và Ẩn Giả.

“Diệp Lăng Thiên, tôi ở băng nguyên Bắc Cực đã 50 năm, hôm nay, tôi sẽ dùng “Băng Thiên Hồi Quyết” mà tôi lĩnh hội được để hủy hoại võ thuật tuyệt thế của cậu!”.

Từ sâu trong đôi mắt của Ấn Giả lóe lên tia sắc lạnh, ông ta thu nắm đấm lại, một luồng khí lạnh tỏa ra từ cánh tay ông ta, hội tụ trong không trung thành một sợi băng to dài hơn mười trượng.

Sau đó sợi băng một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, bốn hóa thành tám…

Đến cuối cùng, hơn trăm sợi băng chặn ngang dọc khắp bầu trời, cảnh tượng đó giống như mưa đá của trời xanh phủ kín màn đêm.

Cho dù cách đó trăm mét, nhưng mọi người phía dưới đều cảm thấy vô cùng lạnh.

“Đại Thiên Băng Luân!”.

Ấn Giả phất tay một cái, hàng trăm sợi băng bắt đầu hồi chuyển xoay tròn với tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường, hóa thành một đĩa băng khổng lồ đánh thẳng về phía Diệp Thiên.