Chương 1357
Nhóm Tề Văn Long dắt bạn gái đi theo sau, Đàm Băng Băng và Thu Nhược Hi tạm thời trở thành bạn đồng hành, đi cùng nhau ở cuối cùng.
Hàng người tràn đầy khí thế đi đến, Kỷ Nhược Tuyết chuẩn bị đưa giấy mời cho bảo vệ, Diệp Thiên lại đột nhiên dừng bước.
Cậu cúi đầu nhìn xuống chân, sau đó nhìn ra xung quanh, sức mạnh tinh thần đã lan ra, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị.
“Đây là… trận pháp?”.
“Đây là… trận pháp?”
Ngay thời khắc đặt chân vào khu vực nhà thờ Thánh Thành, Diệp Thiên thoáng thấy giật mình.
Trong phạm vi cảm nhận bằng sức mạnh tinh thần của cậu, bên dưới nhà thờ Thánh Thành rộng lớn giống như một đồ thị phẳng được khắc họa từ phần mềm đồ họa máy tính, xuất hiện rõ nét trong đầu.
Đây là một trận pháp, xem chừng còn hoành tráng hơn cả trận pháp bảo vệ gia tộc được kế thừa và tiếp nối của Hắc Long mà Diệp Thiên từng được thấy ở đồi núi Bắc Áo, một thứ sát khí ẩn mình đang phun trào từ mạch đất.
Thứ sát khí này cực kỳ ẩn mật, đồng thời chưa từng lọt ra khỏi lòng đất dù chỉ nửa tấc, nhưng đứng trước sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên, nó không thể che giấu được.
Diện tích mặt đất của nhà thờ Thánh Thành này phải đến hàng nghìn mét vuông, kéo dài qua ba con đường, nhưng trận pháp này giống như khóa chặt rồng thần lại, phong tỏa mọi chỗ, bất kỳ một ngóc ngách nào cũng được trận pháp này lấp đầy.
Bên trong trận pháp, Diệp Thiên cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, đó là sức mạnh thẩm phán của viện trọng tài.
“Hóa ra lại là viện trọng tài!”
Ánh mắt của cậu thoáng sững lại, từ chập tối hôm qua cậu đã cảm nhận được vài người với thực lực cực kỳ mạnh đã tới Yellen, nhưng cậu không hề để tâm.
Lúc này nhìn lại, những người đó có khả năng là cao thủ từ viện trọng tài.
Nhớ lại mảnh giấy mà Ẩn Giả bắn cho mình, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên theo một độ cong giễu cợt.
“Hóa ra đây là nguyên nhân khiến ông ta gọi mình tới nhà thời Thánh Thành đánh một trận, muốn nhờ vào trận pháp này và sức mạnh của viện trọng tài để khống chế mình hoàn toàn ư?”
Tuy rằng đã để mắt tới âm mưu và ý đồ của Ẩn Giả, nhưng cậu vẫn không có động thái gì, biểu cảm không hề lo sợ, bình thản bước vào giữa phạm vi trận pháp.
Dù biết cạm bẫy của đối phương trùng trùng điệp điệp, sát khí mai phục khắp nơi, ta vẫn can đảm tiến về phía trước, đây là niềm tin mạnh mẽ của Diệp Thiên đối với sức mạnh của bản thân.
Kỷ Nhược Tuyết khoác tay Diệp Thiên, trước ánh mắt chăm chú của đám đông, họ tiến vào giữa sàn nhảy.
“Đó không phải là Kỷ Nhược Tuyết sao?”
Rát nhiều cậu ấm cô chiêu có mặt tại đó đồng loạt ngoái nhìn, hiện giờ danh tiếng của Kỷ Nhược Tuyết nổi như cồn ở quốc tế, bài hát của cô ấy xuất hiện trong rất nhiều bộ phim lớn của Hollywood, tầm ảnh hưởng cực lớn, tất nhiên sẽ không còn lạ mặt với các cô cậu trong giới thượng lưu.
“Sao cô ấy lại khoác tay một thanh niên vào đây?”
“Nhìn cách ăn mặc của cậu ta thật tầm thường, lẽ nào vì cậu ta là người Hoa Hạ?”
“Tôi thấy không giống đâu, cậu thanh niên kia rất có khả năng chỉ cố tỏ ra khiêm nhường, là con của một thương gia lớn nào đó ở Hoa Hạ chăng?”
Đám đông xung quanh còn là danh lưu ở đất Yellen, ai nấy chỉ giao lưu trong vòng tròn bản địa, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên rất đa dạng.