Cao Thủ Tu Chân

Chương 1356




Chương 1356

Cậu nhìn ba người họ, nói tiếp: “Trên đời này, quyền lợi, tiền tài là mục tiêu cuối cùng mà mọi người theo đuổi. Nhưng những thứ này đều là mây trôi, chỉ có nắm trong tay sự sống chết của người khác, chi phối sinh diệt, đó mới là vương đạo!”.

“Tôi nói các cậu không cần phải sợ gia tộc Churchill là vì tôi có sức mạnh có thể làm họ khuất phục, dựa vào một mình tôi có thể đè bẹp cả gia tộc Churchill!”.

“Sức mạnh làm gia tộc Churchill khuất phục?”, ba người đều hoang mang, không hiểu ra sao.

Mặc dù bọn họ cũng ước mong trở thành nhân vật quyền năng sức mạnh ngút trời, một mình xoay chuyển thế giới như trong tiểu thuyết huyền huyễn, nhưng đây là thế giới hiện thực, đào đâu ra sức mạnh có thể làm một gia tộc lớn khuất phục?

Một người làm sao có thể đối địch với gia tộc Churchill thống trị một nước? Lẽ nào Diệp Thiên là tổng thống của Hợp chúng quốc, hoàng đế Sa Nga, hoặc nhân vật lớn ở Hoa Hạ? Đây rõ ràng là trò cười!

Thấy ba người họ không hiểu, Diệp Thiên chỉ mỉm cười, chỉ một ngón tay vào ba người họ.

“Tôi biết bây giờ các cậu không hiểu những gì tôi nói, cũng khó có thể chấp nhận”.

“Thế này đi, tối ngày mai, gia tộc Churchill sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu dành cho giới thượng lưu của nước Yisa ở nhà thờ Thánh Thành, các cậu hãy đến đó cùng tôi”.

Diệp Thiên mỉm cười, năm ngón tay chậm rãi khép lại.

“Đến lúc đó, tôi sẽ giải đáp cho các cậu, thế nào là sức mạnh chân chính!”.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Thiên, lại nhớ tới lúc trước ở phòng bi-a, ngay cả các tướng lĩnh cũng không làm gì được cậu, cả khả năng tay không cướp súng của Diệp Thiên, bọn họ bỗng phản ứng lại.

“Diệp Thiên, cậu đang nói về võ công sao?”.

Diệp Thiên búng ngón tay, cười bí hiểm.

“Tối mai các cậu sẽ biết!”.

Nhóm Ngô Lễ Phương vẫn còn sợ hãi về chuyện của gia tộc Churchill, nhưng được sự khuyên nhủ của ba người Tề Văn Long, Lí Phong, Vương Triều Hải, bọn họ vẫn quyết định ở lại.

Ba người Tề Văn Long vốn cũng hơi sợ gia tộc Churchill, nhưng nghĩ tới sự tự tin vô hạn của Diệp Thiên, bọn họ càng cảm thấy tò mò, muốn đợi đến ngày mai sẽ biết được kết quả, xem sức mạnh mà Diệp Thiên nói tới là gì…

Một ngày trôi qua rất nhanh, nhóm Ngô Lễ Phương thấp thỏm lo sợ cuối cùng cũng đợi được đến chiều tối ngày hôm sau. Kỷ Nhược Tuyết đã tìm được Diệp Thiên từ sớm, cùng cậu đợi ở trước cổng.

“Văn Long, chúng ta thật sự đi tham gia tiệc rượu của gia tộc Churchill sao? Vậy không phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?”.

Ngô Lễ Phương ở bên cạnh Tề Văn Long, lo lắng hỏi.

“Tiểu Phương, Diệp Thiên đã nói chúng ta không cần lo lắng, tôi tin cậu ấy!”.

Tề Văn Long nhẹ nhàng an ủi, Ngô Lễ Phương mới bất đắc dĩ gật đầu, theo mọi người lên xe.

Một chiếc xe buýt loại nhỏ của khách sạn chở nhóm người Diệp Thiên đến nhà thờ Thánh Thành. Nhà thờ trước kia trang trọng thiêng liêng, bây giờ lại tràn ngập tiếng nói cười. Xung quanh nhà thờ dùng đèn màu tạo thành một sàn nhảy khổng lồ lộ thiên, bao quanh nhà thờ.

Ở ngoài sàn nhảy dựng hàng rào cao lớn ngăn cách, các vệ sĩ áo đen canh chừng cổng vào. Những nhân vật nổi tiếng của nước Yisa mặc trang phục hoa lệ đủ mọi màu sắc đi tới, qua lại không dứt.

Kỷ Nhược Tuyết khoác cánh tay Diệp Thiên. Hai chị em nhà họ Lâm đi bên cạnh bảo vệ đều trợn mắt, cực kì bất lực với chuyện này. Nhất là Lâm Trạch Nhu, cô ta chỉ mong đá Diệp Thiên ra khỏi Kỷ Nhược Tuyết.