Cao Thủ Tu Chân

Chương 1349




Chương 1349

Muffit “người đá” thản nhiên nói, tỏ rõ ý chiêu mộ.

Ẩn Giả không trả lời, đôi mắt dao động nhìn theo bóng hình trước giờ chưa từng bước lên đằng sau đám đông.

Đó là một thanh niên phương Tây khôi ngô tuấn tú, ăn mặc giống mục sư, cao tới gần 2 mét, mang cho người khác cảm giác cực kỳ anh dũng, nhưng đây không phải là điều mà Ẩn Giả chú ý tới người này. Thứ mà ông ta nhìn chính là chiếc nhẫn trên tay người này. Chiếc nhẫn mang tới cho ông ta cảm giác vô cùng quen thuộc như có một sự nguy hiểm đang lan tỏa.

“Nhẫn của hiền giả sao!”

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ẩn Giả co đồng tử, một lần nữa trông vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Dù đứng cùng đám người “thùng rượu” thì ông ta cũng chưa bao giờ phải tái mặt cho tới khi nhìn thấy chiếc nhẫn. Lúc này ông ta đã không còn thể bình tĩnh được nữa.

Ông ta nghĩ tới một truyền thuyết, một truyền thuyết thuộc về giáo triều phương Tây.

Khi đó giáo triều phương Tây cực kỳ tuyệt thế, đến cả viện trọng tài cũng phải dè chừng. Khi đó phương Tây tung hoành khắp nơi, có vô số các loại quỷ hút máu và người sói ẩn nấp trong thế giới loài người nhân có cơ hội là hút máu của con người.

Quỷ hút máu và người sói là một loại cần phải tiêu diệt trong mắt giáo triều. Để có thể quét sạch những dị tộc này, nội bộ giáo triều có thêm một công việc chuyên đi săn giết quỷ hút máu và người sói, gọi là “người săn ma”.

Mỗi một người săn ma đều là những cao thủ hàng đầu, sở hữu thần thông đại năng, và còn càng có thể khởi động được lực quang minh độc nhất của giáo triều.

Đặc điểm của người săn ma chính là sẽ đeo một chiếc nhẫn mang ánh sáng hiền giả do giáo hoàng đích thân trao cho. Gọi là nhẫn của hiền giả.

Đó chính là điều khiến ông ta kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc nhẫn này.

Thanh niên đeo chiếc nhẫn của hiền giả không hề đáp lại, chỉ lấy ra một cuốn kinh thánh, đọc với vẻ tập trung như không hề nghe thấy lời của Ẩn Giả.

Dia nhếch miệng cười: “Người đứng sau đây chính là người săn ma đời thứ 23 Neil Wodos, chỉ có điều người này không thuộc về giáo triều mà thuộc về viện trọng tài chúng tôi!”

“Lần này săn giết Diệp Lăng Thiên, người săn ma sẽ là chiến lực chủ chốt trong chúng tôi!”

Ẩn Giả một lúc lâu sau mới khẽ dao động đôi mắt và nói với vẻ bất lực: “Mọi người sở hữu trận pháp mạnh như vậy mà vẫn còn cần tôi sao?”

Dia vẫn mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng.

“Giống như vừa nãy đã nói thì lần này chúng ta không được phép xảy ra sơ suất một lần nào, không được để Diệp Lăng Thiên chạy thoát!”

“Người của chúng tôi ở đây dù có thể đánh bại được cậu ta nhưng không thể ngăn được việc cậu ta bỏ trốn. Vì vậy chúng tôi cần ông, dẫn dụ cậu ta vào trận pháp mà chúng tôi thiết kế sẵn!”

“Một khi vào trận pháp thì chỉ có đường chết!”

“Đương nhiên, ông cũng có thể tự dựa vào sức mạnh của mình giết chết cậu ta nhưng tôi thấy được đó hơi mơ hồ!”

Ẩn Giả nhìn dịch thể màu xanh đen trong tay Dia thì không hề phản bác mà chỉ trầm giọng: “Tôi phải dụ cậu ta tới đâu?”

Dia cười thần bí, chỉ xuống chân, đồng thời vứt cái ống thí nghiệmtrong tay tới phía của Ẩn Giả.

Ẩn Giả nhìn chăm chăm vào cái ống, cuối cùng hạ quyết tâm.

“Đồng ý!”