Cao Thủ Tu Chân

Chương 1297




Chương 1297

Đôi mắt xinh đẹp của Đàm Băng Băng sáng lên, còn cuộc chiến trước mắt thì đang bước vào giai đoạn quyết liệt.

“Bụp!”

Một tiếng “bụp” vang lên, Huyết Ma lại một lần nữa bay ngược về sau mấy chục trượng, khóe miệng đã bắt đầu chảy máu.

Diệp Thiên đấm hết đấm này đến đấm khác, hết đá này đến đá khác, càng đánh càng nặng tay hơn. Dù cho hắn đã điều động nguyên khí của trời đất để đối đầu với cậu, còn mượn sức mạnh của Biển máu nhưng vẫn bị chấn đến mức khí huyết trào ngược, bị thương đến nội tạng.

“Sao Diệp Lăng Thiên lại mạnh đến thế? Cậu ta vẫn chưa đạt đến cấp vương, sao lại có sức mạnh cỡ đó?”

Huyết Ma thầm gào lên trong lòng, cảm thấy thắc mắc và không cam tâm.

Hắn từng bị kẻ thù ép phải nhảy vực tự tử vào năm ba mươi tuổi, nhưng hắn không những không chết mà ngược lại còn có được công pháp chân truyền của một cao thủ tuyệt thế ở dưới đáy vực là lão tổ Huyết Ma.

Hắn mất năm mươi năm nghiên cứu, khổ sở tôi luyện, giết vô số sinh linh, tạo ra Biển máu khắp trời, dựa vào công pháp đó giết chết kẻ thù, còn trở thành Huyết Ma, sát thủ uy chấn thiên hạ.

Trong năm mươi năm đó, hắn còn dựa vào sức mạnh của Biển máu, đánh lén và tiêu diệt một cao thủ cấp vương, nuốt cơ thể và linh hồn của hắn, tu vi lại tăng thêm một bậc, tiến lên cấp bậc bán vương, nếu như thế giới không có cao thủ cấp vương thì hắn sẽ là thiên hạ vô địch.

Trong chuyến đi lần này đến Hoa Hạ, hắn tự tin có thể chỉ dựa vào sức mạnh hạ gục Diệp Thiên, nhưng với tình hình hiện tại thì lại hoàn toàn khác biệt với những gì trong tưởng tượng của mình.

Sự đáng sợ của Diệp Thiên đã vượt quá tầm hiểu biết của Huyết Ma, hắn thật sự không thể nào tưởng tượng được ngoài vương cấp ra thì sao lại vẫn còn người có thể áp chế mình một cách tuyệt đối như thế.

“Diệp Lăng Thiên, là do cậu ép tôi đấy”.

Huyết Ma không hổ là sát thủ cực giỏi của thế giới, mặc dù hắn đã bị Diệp Thiên áp chế về mọi mặt nhưng vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn.

Hắn hét lên một tiếng, phóng người về sau, giữ khoảng cách một trăm trượng với Diệp Thiên, huyết quang trong mắt dâng trào, bắn ra hai tia sáng màu đỏ, phản chiếu lên trên Biển máu.

Ánh sáng màu đỏ xuất hiện, huyết hải lại một lần nữa cuộn trào, sau đó, dường như bị tác động bởi một lực hút cực lớn, nhanh chóng truyền vào người Huyết Ma.

Lúc này, cả cơ thể của hắn từ từ to ra, ánh sáng đỏ bên ngoài cơ thể giống như vật chất thật, như thể nạm thêm một lớp áo giáp màu đỏ. Đột nhiên, một luồng uy áp cực mạnh bộc phát ra khiến cho cả mặt trăng trên trời cũng bị nhuốm một lớp màu đỏ kỳ lạ.

“Diệp Lăng Thiên, tôi thừa nhận cậu rất mạnh, cậu có thể ép tôi đến mức này thì cũng đủ để tự hào rồi”.

“Tu vi của tôi có được từ một lão tổ Huyết Ma – đại năng ba trăm năm về trước, không thể nào thua cậu được”.

Huyết Ma hét lớn lên, hai tay nhanh chóng đan vào nhau, lòng bàn tay hướng về phía Diệp Thiên.

“Thuật Huyết Dung, ngục tù Biển máu”.

“Thuật Huyết Dung, ngục tù Biển máu!”

Hai tay Huyết Ma tạo thành kết ấn, giữa lòng bàn tay hắn chảy ra chất dịch đỏ máu rất nhỏ, chất lỏng hóa thành từng giọt mưa, lan ra trong không khí.

Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt, quanh thân cậu vốn là những giọt dịch loãng đỏ máu tựa như bị chất xúc tác nào đó tác động mà thoáng chốc đã lớn lên, hoá thành cơn mưa máu, bao vây cậu trong trung tâm.