Cao Thủ Tu Chân

Chương 1270




Chương 1270

“Hiện giờ các nước trên thế giới đã để mắt đến cậu. Trừ những vương cấp đang rục rịch trở lại, các cường quốc trên thế giới đã đưa cậu vào danh sách những kẻ nguy hiểm nhất”.

“Cậu đang ở Hoa Hạ, các vương cấp trong nước không dám hành động thiếu suy nghĩ, các quốc gia còn lại cũng không dám vượt biên gây bất lợi cho cậu”.

“Một khi cậu rời khỏi Hoa Hạ, quốc gia sẽ không thể bảo vệ chu toàn cho cậu”.

Giọng điệu của La Chiến Uyên đến cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.

Dù là sức mạnh, hay đóng góp thì Diệp Thiên cũng là trung tướng có nhiều chiến công vĩ đại, là báu vật quý hiếm của Hoa Hạ, một khi cậu gặp chuyện, sẽ là một tổn thất to lớn cho Hoa Hạ.

Diệp Thiên đứng im lặng hồi lâu, trong lòng thông suốt.

Tất nhiên cậu hiểu rõ hoàn cảnh mình đang đối mặt lúc này.

Hôm nay, trận chiến của cậu đã thi triển sức mạnh ngang ngửa với vương cấp, các cường quốc đều cảm nhận được mối đe dọa to lớn, đương nhiên họ có kế hoạch để loại bỏ cậu.

Mà những vương cấp đang ẩn náu kia, theo thời gian thế giới gần như đã quên mất sự tồn tại của bọn họ, thậm chí còn không biết trên thế giới này có vương cấp, chỉ cần qua một thời gian nữa, đến khi các cường quốc lơ là cảnh giác, bọn họ có thể bí mật trở lại, tiếp tục khuấy đảo thế giới.

Nhưng vì Diệp Thiên quét sạch các cường giả, lại một lần nữa đưa “Vương cấp” lên vũ đài thế giới, làm gián đoạn đường đi nước bước của họ, như vậy sao bọn họ có thể không thù hận được?

Dù là các vương cấp, hay là các cường quốc trừ Hoa Hạ, không nghi ngờ gì cả, tất cả đều coi Diệp Thiên là cái gai trong mắt.

La Chiến Uyên và Cố Trường Bình im lặng không nói gì, bọn họ đã đạt được mục đích lần này, tiếp theo, thứ bọn họ phải làm chính là chờ câu trả lời của Diệp Thiên.

Trên đỉnh núi Yên Sơn, một cơn gió đột nhiên nổi lên, sương mù mây mù đều tan ra, ánh trăng sáng trên đầu Diệp Thiên soi đến một đôi chân bước lên đỉnh núi cô độc, một đôi mắt đen lóe lên sinh động trên bầu trời đêm.

“Chỉ vì sự trở lại của vương cấp, và các cường quốc đang bí mật giám sát, mà muốn tôi rụt cổ ở Hoa Hạ?”

Cậu nhếch mép cười, giữa hai đầu lông mày tỏa ra hào khí và sự tự tin.

“Nếu là ý tốt thì Diệp Thiên xin nhận, nhưng Diệp Thiên tôi từ trước đến nay chưa từng sợ ai”.

“Dù là vương cấp hay là các cường quốc, muốn lấy mạng của tôi thì cứ việc đến”.

Cậu giơ nhẹ bàn tay, đan năm ngón tay vào nhau, như thể đang thâu tóm trời đất.

“Trước đây đã từng là thời đại vương cấp thống trị, còn bây giờ là thời đại các cường quốc thống trị!”

“Nhưng trong tương lai không xa, tôi sẽ viết nên một cái tên mới cho thời đại này!”

“Thời đại này, tên là Diệp Lăng Thiên!”

“Thời đại này gọi là thời đại Diệp Lăng Thiên!”

Một câu nói của Diệp Thiên khiến cho La Chiến Uyên và Cố Trường Bình đứng ngây tại chỗ.

Trên thế giới, hàng trăm năm nay, từng có thời đại vương cấp, trong lịch sử hàng chục năm thì đều là do các quốc gia kiểm soát.

Những người kiểm soát thế giới này đều tập trung thành một đoàn thể nên mới dám gọi là một thời đại.

Còn Diệp Thiên chỉ có một mình mà tạo ra cả một thời đại thuộc về cậu. Cách nói này thật cuồng ngạo biết bao.

Nếu lời này mà được nói ra từ miệng cười khác thì có thể họ sẽ khịt mũi và cười vào mặt.