Chương 1217
“Rầm!”.
Vách núi kiên cố bị đè sập, tạo thành một cái hố với đường kính mấy trượng, còn bóng dáng của Diệp Thiên đã biến mất ở trong đó.
Vương Trọng Xuân và Song Hùng Thiết Giáp đứng sững tại chỗ, hai tay không ngừng run rẩy, nhất thời mất đi dũng khí ra tay.
Ba vị Trưởng thẩm phán xuất hiện, hoàn toàn đánh nát sự tự tin và kiêu ngạo của các thành viên Ám Bộ bọn họ.
Đối mặt với sức mạnh mang tính áp đảo chân chính, thân phận, địa vị, quyền thế gì đó đều chỉ là phân chó. Cho dù là người đứng đầu của một nước, e rằng cũng chỉ có thể tan tành mây khói chỉ trong một ý niệm của kẻ đó.
Hailey Ince mỉm cười, càng cảm thấy hả hê.
“Diệp Lăng Thiên đúng là kẻ mạnh thời nay, nhưng lúc này đối mặt với sự tấn công của bao nhiêu cao thủ tu vi siêu việt hợp lại, làm sao cậu ta có thể chống đỡ được chứ?”.
Ba vị Trưởng thẩm phán điều khiển quầng sáng, khống chế lửa, Thánh Thương càn quét, sức mạnh tinh thần bao phủ toàn bộ nơi này, còn Diệp Thiên chỉ bị động chịu đòn, ngay cả phòng thủ cũng cực kì tốn sức. Trong tình huống này, Diệp Thiên không hề có phần thắng nào.
“Chẳng trách mạnh như Long Hoàng của Hoa Hạ năm xưa cũng phải trốn chạy sự vây giết của viện trọng tài, ở ẩn mấy chục năm không xuất hiện. Lai lịch và thực lực của viện trọng tài quả thật sâu không thể lường được!”.
Các cao thủ âm thầm cảm khái, càng cảm thấy sợ hãi viện trọng tài, thế lực hắc ám mạnh nhất thế giới này.
“Diệp Lăng Thiên được xưng tụng là vô địch Hoa Hạ, xem ra cũng chỉ vậy mà thôi!”.
“So với Long Hoàng năm xưa, cậu ta còn kém quá nhiều!”.
Trên bầu trời, Jessifer đưa cây thương thánh quang ra sau, ánh mắt hờ hững, liếc xuống bên dưới.
“Hừ, ba người Trưởng thẩm phán chúng ta hợp sức, thế gian có mấy ai có thể chống lại?”.
Rivers cười nhạt lên tiếng, giọng nói chứa đầy sự ngạo mạn.
Orianna khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Bà ta thậm chí còn cảm thấy ra lệnh phải giết với Diệp Thiên đúng là chuyện bé xé to.
“Keng!”.
Trong lúc ba người nói chuyện với nhau, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng chân trời, cả đồi núi Bắc Âu cũng chấn động kịch liệt vào lúc này.
Tiếp đó, một luồng sáng kiếm màu xanh lam chém ra từ trong đất hoang với uy thế phá trời.
Kiếm quang xanh lam phát ra từ trong đống đổ nát, vẻ mặt ba người kinh ngạc.
Ánh mắt Thánh Thương Jessifer chợt nghiêm trọng: “Chuyện gì vậy?”
Trong lúc ông ta đang ngờ vực, trên mặt đất lại có tiếng nổ vang dội, cái hố bị Diệp Thiên đánh vỡ kia đột nhiên nổ tung, một bóng người từ trong đó bay ra, phóng thẳng lên trời, một đôi mắt chợt lóe lên, chính là Diệp Thiên.
Trên người cậu vẫn trắng nõn sạch sẽ, vết thương trên ngực dường như đã biến mất, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả một vết thương cũng không tìm thấy.
“Sao lại như vậy?”
Ba trưởng thẩm phán hoàn toàn biến sắc, vô cùng hoảng sợ.
Mới vừa nãy mỗi một đòn tấn công của bọn họ đều đánh trúng Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại không bị tổn thương gì?