Cao Thủ Tu Chân

Chương 1205




Chương 1205

Hắn càng đánh giá cao Diệp Thiên hơn, sức mạnh tập trung toàn thân, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay.

“Lần nữa đi!”

Nicolas dù đã gãy một tay nhưng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn gầm lên, dùng một tay còn lại chộp lấy một tảng đá cực lớn nâng lên đỉnh đầu và đập về phía Diệp Thiên.

Sức đập này e rằng phải hàng vạn tấn, có thể đập nát cả một chiếc xe tăng.

Diệp Thiên đưa tay ra giống như một con dao sắc bén cắt vào miếng đậu phụ, cắt tảng đá thành hai. Còn cánh tay của cậu thì chém thẳng vào cổ tay của Nicolas.

Nicolas kinh hãi, định thoát ra nhưng Diệp Thiên đã dồn sức mạnh, vung tay. Nicolas giống như một món đồ chơi bị cậu túm lấy cổ chân và đập xuống đất.

“Rầm!”

Âm thanh nặng nề vang lên, Diệp Thiên đập Nicolas ầm ầm. Sau đó cậu xoay người, lùi về sau, đập vào lưng Nicolas như đập roi.

“Phụt!”

Nicolas kêu hự một tiếng, miệng phun ra máu tươi, cơ thể đổ rầm xuống một ngọn đồi bên cạnh, khiến cho cả quả đồi bị đổ sụp, khói bụi bay mùi mịt.

Diệp Thiên đứng đó, nhìn về phía Gaudreau.

“Chó của ông còn thường lắm, ông dứt khoát lên, lên luôn đi nào!”

Ngông!

Mỗi người đều nghĩ tới một từ. Khoảnh khắc này, cuối cùng họ đã hiểu ra cái gọi là đế vương bất bại là gì.

Vị trí số năm của Diệp Thiên trên bảng xếp hạng cao thủ chiến đấu rõ ràng là đã bị người ta đánh giá thấp. Với thực lực của Diệp Thiên có thể xếp lên vị trí số 1 rồi. Đến cả ngôi vị của Gauderau cũng đang bị dao động.

Gaudreau sầm mặt. Hắn siết nắm đấm, cả cơ thể phát ra tiếng kêu răng rắc.

“Diệp Lăng Thiên, xem ra tôi phải đích thân xử lý cậu rồi!”

Đôi cánh sau lưng hắn mở rộng, kéo dài hàng chục mét giống như một con rơi khổng lồ che cả bầu trời.

“Dơi sao?”

Ông ta gầm lên, lao về phía trước, đôi cánh chuyển động như gió bão ập tới khiến cả không khí điên cuồng trỗi dậy, vô số cây cối bị bật gốc, gió rít lên và ập về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên chân đạp không trung, xoay một tay túm lấy cơn gió như túm vòi rồng.

“Rầm!”

Hai luồng gió điên cuồng va chạm trong không trung, âm thanh nặng nề như phát nát bầu trời. Mọi người có thể cảm nhận được áp lực kinh người từ trên trời giáng xuống. Dù những người có mặt đều là cao thủ siêu phàm thì cũng phải lùi lại, không muốn bị cuốn vào cơn lốc xoáy kia.

“Rầm!”

Khoảnh khắc Diệp Thiên và Gauderau va chạm, tiếng nổ ầm ầm vang lên, núi đồi nứt toác, Nicolas bay vọt ra. Mặc dù trông rất thảm hại nhưng rõ ràng Nicolas đang vô cùng tức giận.

“Diệp Lăng Thiên!”

Đôi mắt hắn tràn ngập sát khí. Hắn đạp mạnh chân, mắt đất nứt ra hàng chục mét, sau đó đan chéo hai tay trước ngực, một luồng khí nhàn nhạt bao lấy cơ thể hắn, ban đầu chỉ là một luồng nhưng sau đó là vô số đường xếp chồng chi chít lên nhau.