Cao Thủ Tu Chân

Chương 1181




Chương 1181

Nhìn bề ngoài da dẻ Hailey Ince mịn màng như thiếu nữ, nhưng tuổi thật khi mới bước chân lên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đã là sáu mươi tuổi, bây giờ cũng đã gần tám mươi.

Trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, Hailey Ince có thể xem là người trẻ nhất, nhưng bây giờ lại xuất hiện một Diệp Thiên.

Hailey Ince cũng rất hứng thú với thanh niên tài tuấn, chưa tới hai mươi tuổi đã đặt chân lên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, hơn nữa còn đứng thứ năm này.

Khí tức trên người Gaudreau lờ mờ ẩn hiện, quanh người có đốm đen chuyển động. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Thiên, cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Hắn và Hailey Ince xếp nhất nhì trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, nhưng khi đối mặt với thực lực của Địa Long cũng không dám khinh thường. Thế mà Diệp Thiên xếp hạng năm lại chiến đấu trông rất thành thạo, có thể thấy thực lực thật sự của Diệp Thiên chắc chắn phải hơn hạng năm.

Diệp Thiên liếc qua hai người, không cảm thấy kinh ngạc. Nơi này sắp có dị bảo hiện thế, thu hút nhiều cao thủ đến là điều bình thường.

Đúng lúc này, một tiếng thú gầm rung chuyển đất trời bỗng vang lên, một nửa vách núi nổ tung bắn lên trời.

“Ầm ầm!”.

Vô số đá vụn lăn xuống, Hắc Long bị đánh ghim chặt vào vách đá lắc mình, thoát khỏi xiềng xích, bay lên chín tầng trời một lần nữa.

Mũi nó phập phồng, sát ý trong mắt dù là con người cũng có thể hiểu, nhắm thẳng đến Diệp Thiên.

“Loài người thối tha, cậu dám làm ta bị thương!”.

Trong mắt nó ánh lên lửa giận, vảy giáp trên người dựng lên, luồng khí nguy hiểm lan ra bốn phía. Dưới vuốt rồng của nó, không gian xuất hiện những vết nứt.

“Tao không chỉ làm mày bị thương, tao còn dám giết mày nữa kia!”.

Diệp Thiên bình tĩnh khẽ đưa tay lên, ánh sáng xanh giữa lòng bàn tay xoay tròn.

“Muốn giết ta, dựa vào cậu sao?”.

Hắc Long không quan tâm đến hai người Hailey Ince vừa mới đến, nó nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đây mới là kẻ địch lớn nhất của nó.

“Kết tinh long nguyên là ta vất vả tu luyện nhiều năm mới có được, cậu lại dám dòm ngó, vậy thì chỉ có con đường chết!”.

“Hôm nay, ta sẽ dùng tất cả những gì tổ tiên dòng dõi Địa Long để lại khiến cậu chết không có đất chôn!”.

“Bất kể là cậu hay là Hóa Hình Đan đều không thể rời khỏi khe núi này!”.

Nó vừa dứt lời thì lại có một tiếng rồng gầm rung trời vang lên, sau đó cơ thể nó bỗng hạ xuống, vuốt rồng đặt trên đất, làm bụi bặm văng tung tóe.

Trong lúc đó, một luồng năng lượng màu đen kì lạ thoáng chốc rót vào lòng đất dưới chân Hắc Long, hô ứng với nước suối sâu thẳm, lập tức khiến nó sôi sục.

“Ục, ục, ục!”.

Nước suối không ngừng sôi trào, Diệp Thiên cúi đầu, trong mắt có vẻ kinh ngạc.

Năng lượng màu đen hóa thành vô số sợi dây nhỏ trải rộng ra từ trong dòng suối, bao phủ toàn bộ mặt đất trong vòng trăm trượng, chỉ nháy mắt, ánh sáng đen bùng lên.

Mặc dù Diệp Thiên đứng ở giữa trời, nhưng lại ở trung tâm ánh sáng màu xanh lục. Đúng lúc này, dòng suối bên dưới bỗng có những tảng đá nổi lên, lao ra khỏi nước, chẳng ngờ là mười hai bức tượng đồng.

Mười hai tượng đồng hình rồng bay lên không trung, bao vây lấy cậu. Giữa các tượng đồng đều có ánh sáng đen lấp lánh nối kết với nhau, tạo thành một chiếc lưới bao vây kín kẽ, nhốt Diệp Thiên vào bên trong.