Chương 1158
Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh long lanh, nụ cười rạng ngời, đây chính là người đàn ông của cô ấy, cho dù cuộc chiến đấu có khắc nghiệt đến đâu, người đứng đến cuối cùng vẫn là Diệp Thiên.
Hai chị em nhà họ Dương nhìn nhau, đều chưa định thần lại sau cuộc tấn công khủng khiếp vừa rồi.
Đến bây giờ bọn họ cũng khó mà tưởng tượng được, đây chính là thanh niên ít nói chèo thuyền đưa hai chị em họ đến đây sao?
Nếu bọn họ nói với người khác rằng, Đế Vương Bất Bại uy chấn thiên hạ từng chèo thuyền chở bọn họ, thì e rằng mười người thì có tới mười một người không tin.
“Con của thẩm phán?”.
Trên không trung, bàn tay Diệp Thiên khẽ nắm lại, khóe miệng nhếch lên vẻ coi thường.
Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của Francis đã vượt xa cảnh giới siêu phàm thần phẩm, cho dù là Trương Chí Lăng hay Lương Huyết Đồ liên kết lại cũng không thể đánh lại được Francis.
Nhưng cuối cùng, Francis vẫn gục trong tay cậu.
Nhìn luồng khói bay lên, ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, lúc sau, cậu đột nhiên nheo mắt lại.
“Ơ?”.
Nơi mà Francis chết vừa rồi, có một tia sáng màu đỏ cực nhỏ lóe lên.
Trong ánh sáng màu đỏ đó, đột nhiên có một giọng nói ầm ầm vang lên.
“Là ai lại dám giết con của thẩm phán trong viện thẩm phán của tôi?”.
Giọng nói này như sấm đánh ngang tai, chấn động bầu trời, chỉ là giọng nói phát ra thôi nhưng đến rung động trong phạm vi cả nghìn mét, đủ thấy được sức mạnh đáng sợ của giọng nói này.
Diệp Thiên nheo mắt lại, tia sáng đỏ tan ra, biến thành một hư ảnh.
Đây hình như là một người trung niên, khuôn mặt sáng sủa, hai tay chắp ra sau lưng, mặc áo dài trên người, trông nho nhã đôn hậu, nhưng trên trán ông ta, một chiếc sừng lại mang vẻ hoàn toàn trái ngược, khiến ông ta thêm vẻ thần bí và đáng sợ.
“Thần hồn phân thân?”.
Nhìn thấy cảnh này, cho dù là Diệp Thiên cũng vô cùng kinh ngạc.
Thần niệm, hoặc là sức mạnh tinh thần, tu luyện đến cảnh giới nhất định sẽ có thể phân thân, một hóa thành nhiều.
Nhưng muốn đạt tới cảnh giới đó, ít nhất cũng phải đạt trên mức quy nguyên, cho dù Diệp Thiên bây giờ cũng chưa thể làm được điều này.
Trong viện trọng tài, tu vi đạt tới cảnh giới này, Diệp Thiên cho rằng chỉ có 16 vị Thẩm phán vương chưa từng lộ diện mới có thể có được.
Giang Tuyết Hoa ở phía dưới đã hoảng hốt thốt lên, biểu cảm vô cùng sợ hãi.
“Là cậu đã giết Francis?”.
Hư ảnh này nhìn khắp một lượt, cuối cùng nhìn về phía Diệp Thiên.
“Là tôi!”.
Diệp Thiên định thần lại, biểu cảm lại trở nên lạnh lùng.
“Viện trọng tài các ông bảo hắn đến giết tôi, đúng là một quân cờ tốt!”.
“Giết chết tôi, không những có thể trừ khử được mối nguy hiểm nhất của các người, còn có thể tuyên bố cho thế giới biết uy nghiêm của viện trọng tài, hơn nữa, Francis cũng nghiễm nhiên được nổi tiếng, chấn động thiên hạ!”.