Chương 1148
Người bên dưới đều tỏ vẻ thất vọng, một quyền của Diệp Thiên cũng không thể lay chuyển mạng nhện màu đỏ máu kia, vậy chẳng phải bọn họ sẽ không còn lối thoát nào nữa sao?
Diệp Thiên đánh ra một quyền không có hiệu quả, nhưng vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi gì, tiếp tục phóng người lên.
“Không thể phá trận đúng không?”.
Cậu càng lúc càng tiến đến gần trung tâm mạng nhện, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ quyệt.
Francis thấy Diệp Thiên sắp đánh vào mạng nhện thì mừng thầm trong lòng. Một khi Diệp Thiên va chạm với mạng nhện thì sẽ bị khả năng ăn mòn cực kì mạnh kia cắn nuốt máu thịt, biến thành máu tươi để hắn luyện hóa.
Nhân vật có đẳng cấp như cậu tuyệt đối sẽ giúp hắn tiến lên thêm một cấp bậc nữa.
Trong khi hắn nở nụ cười rạng rỡ, Diệp Thiên lại đột nhiên vươn tay.
Dưới con mắt của bao nhiêu người, năm ngón tay trắng trẻo thon dài giống như móng vuốt to lớn tóm lấy điểm tiếp nối ở trung tâm mạng nhện màu đỏ máu.
“Pặc!”.
Trước biểu cảm kinh hãi tột độ của mọi người, bàn tay như bạch ngọc của Diệp Thiên ngang nhiên túm lấy trung tâm của mạng nhện tơ máu.
“Tí tách!”.
Trong phút chốc, từng làn khói trắng bốc lên, tiếng nước nhỏ xuống chảo dầu lại vang lên.
“Anh Thiên!”.
Hoa Lộng Ảnh mở to mắt, khẽ hô lên.
Những người khác ở bên dưới cũng kinh hãi run rẩy, Diệp Thiên thế mà lại dùng thân thể tiếp xúc với mạng nhện tơ máu, như vậy chẳng phải tự tìm đường chết à?
Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên sẽ bị mạng nhện tơ máu nuốt chửng, nhưng Francis đang ở trên không lại sững sờ.
“Cái gì?”.
Trong tầm mắt của hắn, năm ngón tay thuôn dài của Diệp Thiên túm chặt lấy phần chính giữa của mạng nhện tơ máu, năng lượng màu đỏ bay lên, như muốn nuốt trọn hoàn toàn bàn tay của Diệp Thiên.
Nhưng cho dù năng lượng màu đỏ máu có dâng lên cỡ nào, thì bàn tay của Diệp Thiên vẫn không có chút phản ứng, đến màu sắc cũng không hề thay đổi, càng không có vết thương nào.
“Sao có thể chứ?”.
Đồng tử của Francis thu nhỏ lại.
Mỗi một tơ máu của Huyết Võng Sát Trận này đều được kết đọng từ năng lượng máu của các bé trai bé gái đơn thuần nhất, sức nuốt trọn có thể nói là thiên hạ vô song, cho dù là cao siêu như viện trọng tài cũng không được mấy người có thể chạm tay trực tiếp vào, chỉ có thể dùng phương pháp khác để phá vỡ.
Nhưng Diệp Thiên lại dùng thân thể đối đầu với mạng nhện tơ máu, dần dần, năng lượng màu đỏ cũng bất lực với cơ thể của cậu, cơ thể đẳng cấp này, rốt cuộc là đáng sợ đến mức nào chứ?
Khuôn mặt Diệp Thiên không vui không buồn, một giây sau, năm ngón tay cậu bỗng siết chặt, các đốt ngón tay, cơ bắp, dần dần tỏa ra sức mạng rất lớn, từng đợt từng đợt, cứ như móng vuốt rồng vậy.