Chương 1145
Động tiên này của Song Tu Tông vốn là không gian kín, chỉ có một lỗ thông gió nhỏ nối ra bên ngoài, nhưng một quyền này của Diệp Thiên lại mở hẳn cho nó một cái cửa chính không thể nào khép lại.
Francis bị quyền này Diệp Thiên đánh bay ra hơn mười trượng, liên tục xuyên qua ba vách đá thì mới ổn định được cơ thể.
Giang Tuyết Hoa mừng rỡ, sức mạnh một quyền này Diệp Thiên quá đáng sợ, vừa rồi Lương Huyết Đồ đã bị đánh đến phong bế khí tức, bị thương nặng ngay tại chỗ khi đỡ một quyền như thế.
Con của thẩm phán dù mạnh hơn Lương Huyết Đồ nhưng chắc chắn sức chiến đấu cũng sẽ hao hụt đi nhiều.
Francis nhìn Diệp Thiên thì phát hiện cậu chẳng hề dao động, chỉ lo nhìn nắm tay của mình đầy kinh ngạc.
Trên nắm tay của cậu, một đoàn năng lượng mày máu từ từ biến mất, tan đi theo gió.
“Ha ha, thú vị đấy!”
“Từ khi tôi trở thành con của thẩm phán đến nay, đã lâu rồi chưa gặp được đối thủ nào có thể khiến tôi coi trọng như vậy!”
Ở chỗ vách đá bị mẻ, con của thẩm phán hơi ngẩng đầu, năm ngón tay siết lại thành đấm, khí thế ngoài thân bộc phát.
“Xoẹt!”
Quần áo của hắn rách toang, từng tia năng lượng màu đỏ tuôn ra từ trong cơ thể, tỏa ra ánh sáng kỳ dị, không ngừng xoay quanh thân thể, tạo thành một áo giáp hộ thể màu đỏ.
Mà bản thân Francis lại chẳng hề bị gì sau một quyền kia của Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, cho tới lúc này, cậu à người đầu tiên làm tôi phải thi triển Huyết Y Chiến Giáp!”
“Hôm nay, toàn bộ các người đều phải nộp mạng ở đây!”
Giọng Francis vừa dứt, cơ thể hắn chợt phình to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ. Cánh tay, đùi, ngực… tất cả đều đang nở ra. Francis vốn cao một mét chín, giờ lên cao hơn thêm vài khúc, hiển nhiên biến thành một người khổng lồ cỡ nhỏ cao hơn ba thước.
Áo giáp bao bọc toàn thân cũng khuếch trương theo cơ thể, khí thế cũng liên tục dâng cao.
“Huyết Võng Sát Trận, lên!”
Theo tiếng quát khẽ, từng sợi năng lượng màu đỏ mảnh dài như tơ bắn vào trong hư không, sau đó chúng đụng nhau, đan lẫn vào, nhìn từ xa hệt như một mạng nhện khổng lồ, phong tỏa toàn bộ động tiên của Song Tu Tông.
“Vù!”.
Bầu trời rách ngang, vô số tơ đỏ đan xen vào nhau, tạo thành một mạng nhện khổng lồ, từ trên trời chụp xuống, bao vây toàn bộ vách đá đỉnh núi của Song Tu Tông.
“Đây là… trận pháp?”.
Giang Tuyết Hoa mở to hai mắt, nhìn mạng nhện tơ đỏ dày đặc đó, trong lòng không rét mà run.
Mặc dù diện tích của Song Tu Tông không lớn, nhưng cả động tiên cộng thêm vách núi bên ngoài ít nhất cũng phải gần mười mẫu, thế mà Francis chỉ cần một chiêu là có thể che phủ toàn bộ, sức mạnh này phải đáng sợ đến mức nào?
Hơn nữa, nếu muốn khởi động một trận pháp thì ít nhất cũng cần thời gian dài chuẩn bị, các loại nguyên liệu, trận nhãn đều không thể thiếu.
Nhưng Francis tạo thành trận pháp trong phút chốc, bao phủ mấy nghìn mét vuông như thế này thì là khái niệm gì? Cho dù là nhà họ Gia Cát dùng ngũ hành trận pháp xưng hùng e rằng cũng chỉ được đến thế mà thôi.
“Huyết Võng Sát Trận?”.