Chương 1136
Lương Huyết Đồ biết tu vi của Diệp Thiên đã đạt đến trình độ mà ngay cả ông ta cũng phải coi trọng, toàn thân ông ta được bao bọc bởi ánh sáng màu vàng kim, công lực toàn thân ngưng tụ, chân khí trong cơ thể bộc phát ra, tựa như dải ngân hà đang treo ngược, vắt ngang giữa không trung.
“Lên!”
Một tay ông ta xuất ra một chiêu, luồng khí cuộn ngược, hút vô số bàn ghế và băng ghế dài bay ngược lên không trung, ngưng tụ lại trước mặt ông ta.
Những mảnh vỡ của bàn ghế này cứ giống như có đã sự sống vậy, khớp này nối tiếp khớp khác, mang theo vô số đá vụn và đất cứng, xếp chồng lên nhau rồi cuộn ngược lại, tạo thành một cơn lốc xoáy nhiều màu sắc phức tạp.
Cũng may là tất cả mọi người đang có mặt đều là võ giả có tu vi nên mới không bị cuốn đi, nhưng mọi người ai nấy cũng đều không dám có chút chủ quan, người nào người nấy đều điều động nội công, sử dụng thân pháp Thiên Cân Trụy, để bản thân đứng vững ổn định trên mặt đất, không đến mức bị cuốn đi.
Thoạt đầu, lốc xoáy chỉ to tầm vài mét, đánh tới phía sau lưng, trực tiếp xuyên qua mười mấy mét, chỉ cao có ba bốn tầng lại bao phủ một nửa động tiên.
Bên trong Song Tu Tông, cát đá bay tứ tung, ánh nắng mặt trời chiếu từ khe hở phía trên đỉnh đầu cũng bị lốc xoáy làm cho xiên vẹo, nhìn qua u ám một vùng.
“Đây chính là sức mạnh của siêu phàm thần phẩm?”
Giang Tuyết Hoa nhẹ giọng lẩm bẩm, biểu cảm cũng vì thế lấy làm giật mình.
Mặc dù hiện giờ Diệp Thiên là siêu phàm lương phẩm, nhưng nếu như thật sự phải dùng toàn lực chiến đấu, thì cậu có thể khiến sức mạnh của bản thân bạo phát, đạt tới siêu phàm thượng phẩm, thậm chí là siêu phàm thượng phẩm phổ thông cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu.
Nhưng nhìn thấy chiêu này của Lương Huyết Đồ, cậu lại hoàn toàn bị khuất phục.
Tiện tay tung ra một chiêu, liền có thể chấn động đất trời, tạo thành một cơn lốc xoáy, loại tu vi này, đã nằm ngoài khả năng hiểu của cậu.
“Diệp Lăng Thiên, tiếp một chiêu của tôi, để tôi xem thử thực lực của cậu rốt cuộc đã đạt đến tầng nào rồi!”
Ánh mắt Lương Huyết Đồ nghiêm nghị, đột nhiên đẩy ra một chưởng tay.
Một cơn lốc xoáy cao hơn mười trượng chuyển động cuộn tròn, áp sát về phía Diệp Thiên, cơn lốc xoáy này không chỉ nhắm vào Diệp Thiên, mà còn có ý muốn tiêu diệt tất cả mọi người phía sau Diệp Thiên.
Một khi Diệp Thiên tránh đi, thì tất cả mọi người phía sau cậu liền sẽ đối mặt với cơn lốc xoáy đó.
Có lẽ với tu vi của Thượng Quan Liên Nhược và Giang Tuyết Hoa thì có thể chống đỡ, nhưng những người khác, mạnh nhất cũng chỉ là vị đỉnh cao võ tôn Yên Nam Phi này, đối mặt với cơn lốc xoáy đáng sợ như vậy, thì chỉ có thể bị xé nát thành từng mảnh trong đó.
Lương Huyết Đồ đã đưa cho Diệp Thiên vấn đề cần lựa chọn, hơn nữa chỉ cho cậu một sự lựa chọn duy nhất, đó chính là ép Diệp Thiên vào tình thế không thể không ra tay tiếp chiêu.
“Hừ!”
Khóe miệng Diệp Thiên nở một nụ cười, vẻ mặt tỏ ý khinh thường.
Ý đồ của Lương Huyết Đồ, sao cậu lại không biết được chứ?
“Nếu như ông đã muốn tôi tiếp chiêu, vậy thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện!”
Cậu không có bất kì động tác dư thừa nào cả, chỉ giơ bàn tay trắng như ngọc của mình lên, đánh ra một quyền.