Chương 1132
Long Môn là một nơi thần bí mà Thượng Quan Liên Nhược vô tình phát hiện ra sau khi tạo ra Song Tu Tông. Trong đó có nguồn linh khí cực mạnh, có thể cung cấp hàng trăm năm cho một tông môn.
Có thể nói, Long Môn chính là mạch sống lúc này của Song Tu Tông, nó vô cùng quan trọng.
Nếu người khác can dự vào Long Môn thì chắc chắn Song Tu Tông sẽ vô cùng cảnh giác và vô cùng tức giận, nhưng lúc này khi Diệp Thiên lên tiếng thì bọn họ chỉ biết im lặng.
Sau một hồi, Giang Tuyết Hoa mới hỏi: “Diệp đế vương, đúng là Song Tu Tông có Long Môn, không biết cậu nhắc tới Long Môn là có ý gì.
Đôi mắt Diệp Thiên sâu thăm thẳm, cậu khẽ gật đầu.
“Có là được rồi!”
Cậu chỉ tay về phía ba người Lương Huyết Đồ.
“Giao dịch của tôi hết sức đơn giản. Chỉ cần Song Tu Tông đồng ý đưa tôi vào Long Môn thì tôi sẽ ra tay giúp các người quét sạch kẻ địch. Thế nào?”
Câu nói này khiến ba người Lương Huyết Đồ tái mặt.
“Lăng Diệp Thiên, tôi tôn trọng cậu là kẻ mạnh không muốn thêm rắc rối cho cậu, cậu đừng được nước lấn tới!”
Vị lão tổ Lương Huyết Đồ từng là thống lĩnh đại nội nên có sự ngạo nghễ của riêng mình. Lúc này ông ta đã không còn nhịn được nữa bèn quát lớn.
Diệp Thiên không buồn quan tâm, chỉ nhìn mấy người Giang Tuyết Hoa và đợi câu trả lời của họ.
Giang Tuyết Hoa im lặng một hồi lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu.
“Được! Tôi thay mặt Song Tu Tông đồng ý với điều kiện của Diệp đế vương.
Thượng Quan Liên Nhược kinh hãi vội kéo tay Giang Tuyết Hoa.
Giang Tuyết Hoa chỉ liếc mặt khẽ lắc đầu: “Long Môn đúng là linh mạch của Song Tu Tông, nhưng nếu như không thoát được kiếp nạn của phái Huyết Thủ thì Long Môn còn có tác dụng gì nữa chứ?”
Thượng Quan Liên Nhược nghe thấy vậy thì cạn lời. Bà ta im lặng một hồi, rồi đôi mắt ánh lên kiên định và nhìn Diệp Thiên.
“Diệp đế vương, chỉ cần cậu giúp Song Tu Tông chúng tôi thoát được kiếp nạn này thì chúng tôi sẽ đích thân dẫn cậu vào Long Môn!”
“Tốt lắm!”
Nhận được câu trả lời chắc nịch của Song Tu Tông, Diệp Thiên lập tức quay người nhìn ba người Lương Huyết Đồ.
Lương Huyết Đồ đanh mắt, ánh lên sự băng giá và không còn tỏ ra nhẫn nhịn nữa.
“Diệp Lăng Thiên, phái Huyết Thủ chúng tôi không thù không oán với cậu, cậu thật sự vì Song Tu Tông mà muốn làm kẻ địch với chúng tôi sao?”
Diệp Thiên coi như không nghe thấy gì, chỉ khởi động khớp cổ và xua tay bất lực.
“Đáng tiếc, bởi vì Song Tu Tông có thứ mà tôi cần còn phái Huyết Thủ của các người thì không có!”
Cậu khẽ chỉ về phía ba người Lương Long Đình và Hắc Bạch trưởng lão.
“Trước đó các người nói Trung Nguyên không có ai, vậy thì để tôi xem xem các người lấy sự tự tin đó ở đâu ra!’
Đôi mắt Diệp Thiên sáng rực, ý chí chiến đấu bạo phát.
“Ngoại Vực Ma Môn hôm nay sẽ do tôi tiêu diệt!”