Cao Thủ Tu Chân

Chương 1122




Chương 1122

Người đàn ông trung niên vừa dùng một chiêu làm Yên Nam Phi bị thương nhếch miệng cười, đầy vẻ khinh thường.

“Nếu các người đã thích ỷ già hiếp trẻ như vậy thì lão già đây cũng không ngại áp chế ngọn lửa của các người!”.

Ánh mắt ông ta bỗng trở nên lạnh lẽo, lại phất tay áo.

Một luồng năng lượng mạnh mẽ lan ra mười mấy trượng, to cỡ một trượng, giáng xuống đám người Yên Nam Phi từ trên trời cao, không hề nương tay, rõ ràng muốn dồn mấy người họ vào chỗ chết.

Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan U Nhược vô cùng hoảng sợ nhưng lại không thể né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn sức mạnh ập xuống. Dưới sự tấn công của luồng sức mạnh này, dù là ba vị chí tôn võ thuật cũng sẽ bị đánh chết tại chỗ ngay lập tức.

“Ầm!”.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một luồng sáng phóng ra từ sâu trong Song Tu Tông, đánh ngang tới, phá tan luồng sức mạnh đó ngay giữa trời không.

“Hửm?”.

Sau một chiêu không có kết quả, người đàn ông trung niên áo trắng cũng không ra tay nữa, hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía vách núi ở một bên.

Bên cạnh vách núi, trên một hành lang nọ có hai bóng người từ xa xuất hiện, một nam một nữ, đang đứng sóng vai nhau.

“Trăm năm trôi qua, Vực Ngoại Ma Môn vẫn khiến người ta chán ghét như vậy!”.

Người đàn ông mặc áo dài màu thiên thanh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước về phía này. Đi bên cạnh hắn là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người thướt tha, bước chân uyển chuyển. Mỗi bước chân của hai người đều theo một nhịp điệu tự nhiên nào đó, rõ ràng cũng là cao thủ cảnh giới siêu phàm.

Nhìn đội hình lần này, những thiên tài có mặt ở đây đều hít sâu một hơi, có cảm giác muốn chạy trốn ngay.

Lần này vốn là đại hội chọn rể của Song Tu Tông, nào ngờ lại có nhiều bước ngoặt như vậy, đến bây giờ đã diễn biến thành màn kịch của bốn vị cảnh giới siêu phàm.

Nếu bốn vị cảnh giới siêu phàm này đánh nhau trong vách núi nhỏ hẹp này, khiến cho núi đá đổ sụp, vậy thì hơn trăm người ở đây e rằng sẽ chết quá nửa.

Chỉ có những người ở bàn Diệp Thiên là vẫn giữ được bình tĩnh.

Cậu khẽ ngước mắt lên, lướt qua những người khác, nhìn đến người đàn ông áo thiên thanh vừa mới xuất hiện, trên mặt có vẻ ngạc nhiên.

“Hóa ra là hắn?”.

Diệp Thiên nheo mắt lại, khẽ cười lắc đầu.

Cậu không ngờ cao thủ cảnh giới siêu phàm mà cậu từng gặp ở Lư Thành lại là người của Song Tu Tông.

Người đàn ông áo thiên thanh kia không phải ai khác, mà chính là Chúa Tể Hắc Ám từng xin cậu nể tình, giữ lại mạng cho mấy vị Thiên Sát của Thế Giới Hắc Ám lúc ở Lư Thành.

Diệp Thiên khẽ dao động đôi mắt, nhìn người đàn ông mặc áo màu xanh nhạt và cảm thấy hơi bất ngờ.

Ở Lư Thành, thế giới Hắc Ám đã bị một mình cậu quét sạch. Cuối cùng, người mặc đồ xanh này xuất hiện và được tình báo của viện trọng tài bảo vệ trở thành Thiên Sát cuối cùng còn lại.

“Chúa Tể Hắc Ám à!”

Diệp Thiên lầm bầm, nghĩ tới chàng rể thiên tài của Song Tu Tông mà khi nãy Hoa Lộng Ảnh nhắc tới. Những gì người đó trải qua so với những gì mà Chúa Tể Hắc Ám trải qua được đám người Quách Dương kể lại chẳng phải giống y nhau sao?