Chương 1111
Hoa Lộng Ảnh cũng đi tới, khẽ đẩy nhẹ Dương Duyệt một cái. Lúc này Dương Duyệt mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, dẫn Dương Cương đi tới hàng ghế dành cho khách quý.
Người trung niên trông cửa đang muốn can ngăn thì bỗng thấy Diệp Thiên liếc mắt về phía mình, ông ta cảm giác khí tức toàn thân như bị đình trệ, thân thể không cách nào nhúc nhích được.
Cho đến khi mấy người Diệp Thiên đều đã ngồi vào vị trí dành cho khách quý, ông ta mới đột ngột hoàn hồn, trên người thấm ướt mồ hôi lạnh.
“Đó là ai vậy? Chỉ một ánh mắt đã khiến mình không thể động đậy, cứ như thể bị hút mất hồn, e là tu vi của cậu ta không hề thua kém lão tông chủ. Sao trong thế hệ trẻ lại có nhân vật đỉnh cỡ này nhỉ?”
Trong lòng người trung niên thoáng sợ hãi, toan muốn báo cáo lên trên thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ngay trước chỗ ngồi dành cho người chủ trì.
Tấm lụa mỏng trên mặt cô gái che đi dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, tà váy dài màu trắng khẽ bay bay, đôi chân thon dài thẳng tắp, tư thái thướt tha, hệt như một đóa sen xanh được điểm tô sắc màu, yêu mị mà chẳng mất đi vẻ thanh lệ, nhất thời khiến cho phái nam có mặt trong đại sảnh cảm thấy kinh ngạc bội phần.
Lúc nhìn thấy người này, Hoa Lộng Ảnh bèn nháy mắt với Diệp Thiên.
“Anh Thiên, vị kia chính là truyền nhân đời này của Song Tu Tông đó!”
Diệp Thiên khẽ gật đầu, cô gái váy trắng đột nhiên xuất hiện này đã có tu vi cấp bậc Vũ Tôn, giờ sánh vai cùng Hoa Lộng Ảnh quả nhiên không hổ là truyền nhân tân nhiệm của Song Tu Tông.
Không chỉ có vậy, trên người cô gái đó còn toát ra sóng dao động thần bí rất mạnh, cộng thêm vẻ đẹp tuyệt sắc sẵn có của mình, lại càng tạo nên sức hấp dẫn trí mạng đối với đám đàn ông.
Nhưng đối với Diệp Thiên thì nhân vật đẳng cấp này vẫn chưa đủ để khiến để tâm, thế nên cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức rời mắt, tựa người vào ghế và nhắm mắt dưỡng thần.
Cả hàng ghế khách quý, ai ai cũng ăn mặc sang trọng và lộng lẫy, chỉ có mỗi Diệp Thiên là thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây lại không một ai dám tỏ ý bất kính với những người đang ngồi cùng bàn với cậu.
Thậm chí xung quanh còn có khá nhiều đệ tử của mấy môn phái lớn ôm quyền chào hỏi chị em nhà họ Dương, khiến hai người họ cảm thấy rất hãnh diện.
Bọn họ tưởng rằng đó là vì nể mặt Hoa Lộng Ảnh nhưng chẳng một ai ngờ tới khởi nguồn của tất cả mọi chuyện lại xuất phát từ người thanh niên mà họ vốn không coi trọng kia.
“Ừm… Có lẽ là truyền nhân thế hệ này của Song Tu Tông. Em trai, đây chính là mục tiêu của em đó, biết chưa hả?”
Dương Duyệt nhìn về phía thiếu chủ của Song Tu Tông, đột nhiên vỗ Dương Cương một cái.
Dương Cương gật đầu như gà mổ thóc, lúc vừa bước vào Song Tu Tông thì cậu chàng đã bị Dương Duyệt phủ đầu trước, nhưng đến giờ thấy thiếu chủ của Song Tu Tông là cô gái xinh đẹp tuyệt trần thế này, trong lòng cậu ta lại không khỏi rục rịch.
Thiếu chủ Song Tu Tông đứng trên bục, khẽ nhún người coi như ra mắt các vị khách có mặt. Thấy mọi người đều bị vẻ đẹp của mình làm cho choáng ngợp, ngay cả hào kiệt trẻ tuổi như Thích Kiếm Anh cũng suýt chút nữa bị hút hồn, cô ta thoáng than thầm quả nhiên hồng nhan họa thủy.
Ánh mắt của Song Tu thiếu chủ khẽ lướt một vòng đại sảnh, sau đó đột nhiên ngừng lại khi nhìn tới chỗ Hoa Lộng Ảnh đang ngồi.
“Chị Hoa!”
Cô ta bước nhanh xuống bục, đi thẳng đến chỗ mà Hoa Lộng Ảnh đang ngồi, giọng nói lộ vẻ vui mừng rạng rỡ.