Cao Thủ Tu Chân

Chương 1098




Chương 1098

“Chú Ngô, thím ba, nhờ chú thím nói với bà con một tiếng, số tiền mà mọi người bị ăn bớt chắc chắn sẽ được đưa đến tận tay mọi người trước mười hai giờ tối nay, mọi người không cần lo lắng chuyện này nữa”.

Mấy người Ngô Xuân Phúc và Vương Quế như sực tỉnh giấc mộng. Vì chuyện này, bọn họ đã tranh cãi với Gia Hồng không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có kết quả. Thế mà chỉ một câu nói của Diệp Thiên đã dọa đám người kia chật vật chạy trốn, còn giải quyết hết chuyện tiền nong, bọn họ đều cảm thấy không chân thực chút nào.

Diệp Thiên mỉm cười với bọn họ, sau đó bình thản nói với Lâm Thiếu Bân: “Lâm Thiếu Bân, đây là chuyện làm ăn của anh, thuận mua vừa bán. Diệp Thiên tôi xưa nay làm việc công bằng, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này”.

“Nhưng anh muốn khởi công ở thôn Vượng Trúc thì phải đợi tất cả người dân trong thôn tìm được nơi dọn đi, nếu còn bất cứ hộ nào ở lại thôn, đội thi công của anh không được vào thôn, anh hiểu chưa?”.

Lâm Thiếu Bân làm sao dám không nghe, lập tức gật đầu đáp ứng.

Anh ta xin lỗi Diệp Thiên, nói mấy câu khách sáo, sau đó lập tức dẫn người của đội thi công rời đi, lối vào thôn Vượng Trúc lại khôi phục yên tĩnh.

Cuối cùng người dân trong thôn cũng phản ứng lại, ai nấy vui mừng hoan hô, khen ngợi cảm ơn Diệp Thiên. Vương Quế còn tự hào nói với mọi người đây là con nuôi của Tiêu Hà, là cháu của bà ấy, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Ngô Duyệt Tinh bừng tỉnh, lúc này mới ý thức đến mình còn đang khoác tay Diệp Thiên, mặt đỏ lên, vội vàng buông ra.

Cô ấy nhìn chồng chưa cưới của mình đang ngây ra như phỗng ở phía xa, lại nhìn sang Diệp Thiên vẫn thản nhiên im lặng, không khỏi cười khổ.

Cô ấy vốn tưởng mình tìm được một người chồng chưa cưới ưu tú hơn Diệp Thiên lúc này thì có thể hoàn toàn buông bỏ tình cảm.

Nào ngờ khi gặp cảnh khó khăn khiến cả thôn rơi vào tuyệt vọng, chồng chưa cưới của cô ấy không xử lý được, nhưng Diệp Thiên chỉ nói vài ba câu đã giải quyết xong. Sự trái ngược cực lớn này khiến cô ấy cảm thấy vô cùng chua xót.

Diệp Thiên sờ mũi, nhếch lên nụ cười mỉm, quay sang Ngô Duyệt Vũ đang đứng sững ở một bên.

“Tiểu Vũ, ván cược giữa anh và em chắc là phân được thắng thua rồi nhỉ?”.

Giọng nói Diệp Thiên vang lên, Ngô Duyệt Vũ như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Cô ta lấp láy đôi mắt, nhìn Diệp Thiên với vẻ không dám tin và vô cùng chấn động.

Khoảnh khắc Lâm Thiếu Bân quỳ xuống trước Diệp Thiên thì cô ta biết mình đã thua rồi, thua hoàn toàn.

“Anh Diệp Thiên, tại sao Lâm Thiếu Bân lại sợ anh như vậy?”

Dù đã hoàn toàn khâm phục Diệp Thiên nhưng cô ta vẫn không nhịn được phải hỏi.

Cô ta không hiểu, rốt cuộc Diệp Thiên ẩn giấu thân phận gì mà lại có thể khiến Lâm Thiếu Bân tôn sùng, thậm chí là sợ hãi tới mức lạ thường như thế.

Cô ta có thể khẳng định, với thân phận địa vị của Lâm Thiếu Bân thì đến cả Ngô Quảng Phúc, Từ Uyên Đình – những ông lớn đó cũng sẽ không sợ tới mức bắt anh ta quỳ xuống xin tha. Vậy thì Diệp Thiên dựa vào điều gì chứ?

Ngô Duyệt Tinh cũng nhìn với vẻ hiếu kỳ, thầm suy đoán thân phận của cậu. Đúng lúc này, Lâm Lạc Thiên – chủ tịch tập đoàn Lạc Thiên đột nhiên lao tới trước mặt Diệp Thiên và gập người 90 độ.

“Lâm Lạc Thiên, tập đoàn Lạc Thiên bái kiến Diệp tiên sinh!”

Mấy người Lâm Hán Bình còn chưa kịp phản ứng thì một nhân vật kiêu hùng hàng đầu trong giới doanh nhân như Lâm Lạc Thiên sao có thể lơ mơ như thế được chứ?

Người có thể khiến Lâm Thiếu Bân sợ hãi tới bước này, ngoài Diệp tiên sinh tung hoành, trấn áp khắp tỉnh Xuyên ra thì còn có người thứ hai sao?