Cao Thủ Tu Chân

Chương 1092




Chương 1092

“Hừ, Diệp Thiên, cậu biết đánh thì đã làm sao?”

Sau lưng Gia Hồng là Lâm Thiếu Bân, đây là cậu ấm hàng đầu của tỉnh Xuyên, chỉ dựa vào nắm đấm mà đòi chống lại thì đúng là kẻ ngốc nằm mơ.

Diệp Thiên đánh bại thầy Lý không chỉ khiến đối phương kinh hãi mà còn thể hiện rằng Diệp Thiên đã hoàn toàn đứng về phe đối lập với Gia Hồng.

Theo hắn thấy, đối đầu với Lâm Thiếu Bân thì đúng là Diệp Thiên tự tìm đường chết. Hắn thầm trông đợi Diệp Thiên đối đầu với Gia Hồng, như vậy Lâm thiếu Bân đích thân ra mặt để giải quyết Diệp Thiên và giúp hắn quét sạch tình địch của mình.

“Cho các người một cơ hội, đưa người cút khỏi Vượng Trúc, sau này không được xuất hiện ở xung quanh đây nữa. Hôm nay là ngày vui của chị tôi, đừng ép tôi phải ra tay!”

Diệp Thiên uống ngụm nước ngọt, liếc nhìn những người còn lại của Gia Hồng.

Người thanh niên dẫn đầu đám người của Gia Hồng thấy thầy Lý bị thương nặng thì cũng tái mặt.

Nhưng hắn không tỏ ra quá sợ hãi, chỉ nheo mắt nhìn Diệp Thiên.

“Nhãi, to gan đấy, dám quản việc của Gia Hồng à!’

“Đúng là cậu biết đánh, đến cả thầy Lý còn không phải là đối thủ của cậu. Nhưng cậu đừng tưởng rằng một mình cậu thì có thể xoay chuyển được thế cục!”

“Biết điều thì đứng qua một bên. Đợi bọn tôi san bằng cái thôn này thì sẽ đề cử cậu với cậu Bân, để cậu có thể một lần được tận lực vì cậu Bân. Cậu có năng lực như vậy, cậu Bân sẽ trọng dụng cậu lắm!”

“Nếu không biết điều, cậu Bân đích thân cử người tới thì sẽ không còn ngữ điệu như hiện tại tôi đang nói với cậu đâu!”

Hắn làm ra vẻ chẳng có gì phải kiêng dè vì sau lưng có Lâm Thiếu Bân. Khắp tỉnh Xuyên hầu như nơi nào cũng có thể khiến hắn tung hoành. Bất kể đi tới đâu thì đối phương cũng đều phải nể mặt, nhượng bộ nên chẳng có gì phải sợ hãi.

“Tiểu Thiên!”

Lúc này Ngô Duyệt Tinh bước lên, chẳng còn quan tâm tới bộ dạng cô dâu của mình, chi đưa tay ra giữ lấy Diệp Thiên và kéo cậu lại.

“Đừng gây xung đột với bọn họ. Người đứng sau Gia Hồng, chúng ta không động vào được đâu!”

“Sau lưng bọn họ là Lâm Thiếu Bân – con của ông Lâm ở Xuyên Nam.

Cô ấy giữ chặt Diệp Thiên, cũng không còn quan tâm hành động đó có gì mờ ám hay không, cô ấy thật sự chỉ không muốn Diệp Thiên đi nộp mạng.

Nếu như thật sự khiến Lâm Thiếu Bân nổi giận thì cả tỉnh Xuyên này sẽ không còn chỗ nào có thể dung túng được cho Diệp Thiên nữa.

“Anh Diệp Thiên, anh bình tĩnh chút!”

Giọng nói của Ngô Duyệt Vũ cũng trầm hơn vài phần.

“Lâm Thiếu Bân không phải là người mà người bình thường như chúng ta có thể đối đầu được. Cho dù toàn bộ người của thôn cộng lại cũng không đấu lại được một câu nói của đối phương. Một nhân vật như vậy chúng ta không thể động vào nổi, đừng kích động để phải hủy hoại chính mình”.

Vừa rồi Diệp Thiên khiến thầy Lý bị thương đúng là khiến cô gái này phải ngước nhìn. Nhưng chính vì vậy mà cô ta càng không muốn Diệp Thiên dây vào chuyện này nên mới lên tiếng nhắc nhở.

Diệp Thiên mỉm cười giống như không có chuyện gì.

“Chị Tinh không cần lo lắng”.

Cậu quay qua nhìn Ngô Duyệt Vũ và cũng cười với vẻ khinh miệt.