Cao Thủ Tu Chân

Chương 1091




Chương 1091

Ngô Duyệt Tinh run rẩy chỉ về phía người đàn ông trung niên tên là Thầy Lý với biểu cảm sợ hãi.

Thầy Lý hừ giọng lạnh lùng, tỏ ra bình thường. Ông ta khoanh tay trước ngực làm ra vẻ như ông nội người ta.

“Là ông ta sao?”

Diệp Thiên quay qua nhìn, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng sâu thẳm.

Thầy Lý bỗng tái mặt, chỉ cảm thấy như đang bị một con mãnh thú nhìn chăm chăm nên nhất thời không thốt nên lời.

Diệp Thiên khẽ mỉm cười nhưng không hề mang theo chút ấm áp nào. Cậu nhìn về phía Ngô Duyệt Vũ, thản nhiên nói: “Tiểu Vũ, anh vốn đợi lễ đính hôn của chị Tinh kết thúc thì mới chứng minh với em!”

“Nhưng giờ xem ra thời gian đã đến sớm hơn rồi!”

Ngô Duyệt Vũ cảm thấy khó hiểu. Khi cô ta còn đang cảm thấy kỳ lạ thì Diệp Thiên đã bước tới trước mặt thầy Lý.

“Tiểu Thiên, em định làm gì vậy?”

Ngô Duyệt Tinh co đồng tử, hét lớn.

Tất cả mọi người đều biết rõ thân thủ của thầy Lý. Một mình ông ta có thể hạ gục mấy chục người dân thôn một cách dễ dàng, trong nháy mắt có thể giải quyết đươc hơn hai mươi vệ sĩ của nhà họ Lâm, đến cả Lâm Hán Bình từ nhỏ học võ mà cũng bị đánh gục bởi một chiêu của đối phương. Diệp Thiên xông lên khác gì châu chấu đá xe.

“Anh Diệp Thiên!”

Đến cả Ngô Duyệt Vũ cũng tỏ ra kinh hoàng và lo lắng.

“Nhãi, nhìn bộ dạng của cậu thì có lẽ là muốn báo thù giúp ông già kia nhỉ?”

Thầy Lý nhìn thấy Diệp Thiên đi tới bèn cười lạnh lùng.

“Nhãi, cút đi, đừng có không biết lượng sức mình, tôi là…”

Ông ta còn chưa dứt lời thì một cú bạt tai đã bay tới, không hề báo trước, khiến ông ta chưa kịp phản ứng thì đã bị đập bởi một luồng sức mạnh cực lớn và ngã rầm ra ruộng.

Thầy Lý phun ra một ngụm máu tưới thấm cả ruộng và lập tức bất tỉnh nhân sự.

Chủ võ đường của thành phố Phán đến hôn mê còn không biết vì sao mình bị hôn mê.

“Woa!”

Người dân thôn thấy vậy thì xôn xao kêu lên. Hai chị em Ngô Duyệt Vũ và Ngô Duyệt Tinh đều há hốc miệng với bộ dạng không dám tin.

Lâm Hán Bình đứng bên cạnh thì đơ người, cũng trợn ngược mặt như vừa nuốt phải một cái bánh mì.

Hắn xuất thân con nhà võ mà không đỡ nổi một chiêu của thầy lý. Sự dũng mãnh của thầy Lý có thể địch được mấy chục người, vượt xa hắn.

Vậy mà trước mặt Diệp Thiên, thầy Lý lại không đỡ nổi dù chỉ một chiêu, bị đánh hôn mê chỉ bằng một cú bạt tai. Đây là sức mạnh gì chứ?

Hắn đột nhiên nhớ lại lúc nãy bắt tay Diệp Thiên, Diệp Thiên đã cảnh cáo bên tai hắn khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Nếu lúc nãy Diệp Thiên mà so đo với hắn thì sao hắn có thể là đối thủ của Diệp Thiên được chứ?

Hắn thất thần, rồi lập tức phản ứng lại và khẽ nhếch miệng với vẻ nham hiểm.