Cao Thủ Tu Chân

Chương 1080




Chương 1080

“Em cũng không cần anh làm đến mức như ông Từ, chỉ cần anh có thể bằng tám phần của Từ Hồng, con trai lớn của ông Từ thì em sẽ xem anh như thần tượng, anh nói gì nghe đó!”

Cô ta khẽ nheo mắt, cười gian xảo.

“Vậy nếu anh Diệp Thiên làm không được, em muốn anh chia tay với chị gái kia, sau đó đến thành phố Phán chơi với em ba ngày, anh có dám cược không?”

“Cô nhóc này, tính cách vẫn bướng bỉnh không kém lúc nhỏ!”, Diệp Thiên cười thầm trong lòng, ngoài mặt bình tĩnh, thản nhiên gật đầu.

“Một lời đã định!”

Ngày hôm sau, gần đến giữa trưa, lúc này Hoa Lộng Ảnh mới yếu ớt tỉnh lại, tiếng ồn ào ngoài phòng truyền đến.

Cô mở mắt, Diệp Thiên đang ngồi bên giường, đôi mắt thâm sau trong suốt đang nhìn cô.

“Tỉnh rồi à? Tối qua ngủ thế nào?”

Hoa Lộng Ảnh kéo giãn người, thoải mái hơn rất nhiều.

“Giống như chưa từng được ngủ ngon hơn vậy!”

Diệp Thiên khẽ xoa đầu cô, cười nhẹ: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài, khách khứa thân thích nhà thím ba đến hết rồi, hôm nay là ngày vui của chị Tinh, chúng ta cũng qua tham gia vui vẻ!”

Hoa Lộng Ảnh “ừ” một tiếng, mặc quần áo rồi ra ngoài với Diệp Thiên.

Nhà Vương Quế không nhỏ, nhà kiểu Tây bốn lầu, có thêm một khoảng sân rộng trăm mét vuông, lúc này đã sắp đầy bàn ăn, một bàn mười người vây quanh, rất có không khí tiệc cưới nông thôn.

“Tiểu Thiên, Tiểu Ảnh, các cháu dậy rồi à!”

Vẻ mặt Vương Quế vui mừng, nhìn thấy Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh, lập tức chào hỏi nói: “Đến đây, thím đưa các cháu đến lầu hai, ngồi một bàn với Tiểu Vũ, đợi lát nữa Tiểu Vũ còn có vài bạn học đến nữa, mấy đứa các cháu ngồi một bàn là đẹp!”

Diệp Thiên gật đầu đồng ý, đi cùng Vương Quế đến phòng khách lầu hai, Ngô Vũ Duyệt cùng với mấy nữ sinh cấp ba mười mười bảy mười tám tuổi ngồi cùng nhau, hi hi ha ha nói chuyện.

Mấy nữ sinh ăn mặc khá giống nhau, trang điểm một kiểu nữ hoàng hộp đêm, cố gắng thể hiện sự gợi cảm trưởng thành.

Nhìn thấy Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh đi lên, Ngô Duyệt Vũ khẽ nhếch miệng, mấy chị em của cô ta cũng liếc nhìn sang, lúc thấy Diệp Thiên cao lớn anh tuấn, mấy người họ ánh mắt đều sáng lên.

“Tiểu Vũ, anh Diệp con là khách, con là chủ, con phải tiếp đón bọn họ cho tốt đấy!”

Vương Quế dặn dò với Ngô Duyệt Vũ rồi lại xuống lầu bận rộn, chân trước bà ấy vừa đi thì mấy chị em của Ngô Duyệt Vũ đã lập tức trêu chọc nói: “Tiểu Vũ, cậu còn có anh trai đẹp trai thế này à, sao lại không kể với tụi mình chứ?”

“Này, có phải cậu âm thầm che giấu, để tự mình “dùng” không vậy!”

Mấy học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi, nói chuyện không kiêng dè, tác phong cởi mở, căn bản không quan tâm đến Hoa Lộng Ảnh ngồi bên cạnh.

“Mấy đứa quỷ sứ các cậu, nói gì vậy!”

Vẻ mặt Ngô Duyệt Vũ hiếm khi ửng đỏ, trừng mắt với mấy người họ, sau đó lại quay sang Diệp Thiên cười như không cười.

“Anh Diệp Thiên, chẳng phải anh muốn em nghe lời, sau này ngoan ngoãn học hành sao?”

“Bây giờ ở trước mặt mấy chị em em, anh có thể thể hiện một chút, bản thân có chỗ nào xuất sắc, đáng để em khâm phục?”

Ngô Duyệt Vũ nhìn thẳng qua, mấy chị em của cô ta vẻ mặt cùng hóng hớt, đồng loạt nhìn Diệp Thiên chằm chằm.