Cao Thủ Tu Chân

Chương 1078




Chương 1078

“Em của trước đây đúng là rất nghe lời anh, anh cũng là người khiến em tin tưởng nhất, nhưng đó chỉ là quá khứ!”.

“Bây giờ, anh đã không còn là thần tượng của em nữa!”.

Cô ta quay người lại dựa vào lan can, khóe miệng nở nụ cười, cảm giác như nữ hiệp giang hồ vậy.

“Nói chẳng đâu xa, chồng sắp cưới của chị em cũng là anh rể tương lai của em, cho dù gia thế hay các phương diện đều vượt xa anh, nhưng em cũng chưa bao giờ khâm phục anh ấy một chút nào, đến anh ấy còn không có tư cách nói em thì anh nghĩ anh dạy dỗ em có tác dụng không?”.

Diệp Thiên mỉm cười, không hề dao động, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nói như vậy thì chỉ có khiến em khâm phục, trở thành thần tượng của em thì em mới nghe lời sao?”.

Ngô Duyệt Vũ không hề giấu giếm, ngửa tay nói luôn: “Đương nhiên!”.

“Nhưng muốn em khâm phục, thì phải có gia sản cực khủng, nắm trong tay con số lên đến hàng tỷ, hoặc là có địa vị cao, nắm giữ một phương, hoặc là một đánh được một trăm, thân thủ phi phàm!”.

Cô ta quay sang nhìn Diệp Thiên, mang vài phần coi thường.

“Anh Diệp Thiên, trước đây em coi anh là thần tượng chẳng qua vì em chưa ra ngoài, chưa biết nhiều, anh cảm thấy bây giờ em vẫn còn ngốc nghếch tôn sùng anh sao?”.

Những lời mà cô ta nói với Diệp Thiên hôm nay, hoàn toàn đều là những bực tức mà tám năm trước Diệp Thiên ra đi không lời từ biệt, nói xong trong lòng cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Gia tài khủng, nắm giữ một phương, thân thủ phi phàm?”.

Diệp Thiên nghe thấy vậy, khóe miệng lập tức nở nụ cười.

Diệp Thiên dựa vào hàng rào, tóc đen rối tung, gió đêm khẽ thổi.

“Ý của em là, làm được một trong ba việc này thì có thể khiến em khâm phục?”

Ngô Duyệt Vũ khoanh tay, mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng vóc dáng thon gầy xinh đẹp, cũng không hề kém Ngô Duyệt Tinh.

Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, nhưng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thiên phát sáng trong màn đêm thì gương mặt tươi cười chợt cứng đờ.

Qua vài giây, cô ta mới kiêu ngạo ngẩng đầu.

“Đúng, không biết anh Thiên đây có thể làm được cái nào?”

Từ đầu tới cuối cô ta đều xem thường Diệp Thiên, hoàn toàn không cho là đúng.

Ban đầu cô ta lấy Diệp Thiên là hình mẫu tình nhân trong mộng, vô cùng sùng bái. Về sau, đột nhiên Diệp Thiên không từ mà biệt, khiến trong lòng cô ta nảy sinh căm hận, sau đó đến thành phố đi học, những gì cô ta được thấy được nghe đã hơn xưa rất rất nhiều, từ đó lại càng hiểu ra, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một nam sinh không có người thân, lai lịch không rõ, kém xa mấy nhân vật phong vân trong trường cô ta, hay những anh lớn trên đường mà cô ta quen biết, căn bản không đáng để cô ta tôn sùng.

Gặp lại Diệp Thiên, cô ta chỉ cảm thấy bản thân là nạn nhân bị lừa dối, muốn trút bỏ toàn bộ tình cảm trong mấy năm nay, mang đậm mùi vị trả thù.

Diệp Thiên cười khẽ thành tiếng, vẫn chưa trả lời.

Cậu quay người dựa vào hàng rào, miệng khẽ nhếch.

“Em thẳng thắn như vậy, mạch lạc rõ ràng, xem ra trong lòng em hình như đã có người mình khâm phục rồi?”

“Anh rể tương lai em có tài sản đến mấy chục triệu, gia đình lại giàu có đứng thứ hai mươi trong huyện lị, ngay cả anh ta cũng không thể khiến em khâm phục, trái lại anh rất muốn biết, em khâm phục ai?”

“Ha!”, Ngô Duyệt Vũ khinh thường huơ tay.