Cao Thủ Tu Chân

Chương 1066




Chương 1066

Ở quán trà thủ đô, mấy nhà giàu quyền quý không tham dự bữa tiệc nhà họ Giang tụ tập lại, không nhịn được cảm thán.

“Đùa à, Diệp Lăng Thiên này chính là chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, hơn nữa còn là trung tướng Long Nhận, ngay cả thư ký Đồ bên cạnh người đứng đầu Hoa Hạ cũng đích thân đến nơi trao tặng huân chương người bảo vệ cho cậu ta, nhà họ Giang lần này thật sự đã đá trúng miếng sắt nóng rồi, tự làm tự chịu!”

Người đàn ông trung niên bên cạnh tay cầm Phật ngọc, khẽ vuốt cằm, vẻ mặt kinh sợ nói: “Không chỉ vậy, nhà họ Giang còn bị một lời của Diệp Lăng Thiên đã đuổi khỏi thủ đô, theo tin tức đáng tin thì phía trên quân đội đã ra chỉ thị, cách chức đại tướng của con trai đời thứ hai nhà họ Giang là Giang Vũ Dân rồi, bí thư tỉnh Giang Vũ Kiệt thì cũng bị trung tâm bên trên cử người điều tra rồi!”

“Hai trụ cột to lớn đời thứ hai nhà họ Giang lần này hoàn toàn sụp đổ rồi!”

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều sợ hãi trong lòng, không nói thêm lời nào.

Ngay cả nhà họ Giang lớn mạnh đến vậy cũng bị nghiền nát trong phút chốc, trụ cột sụp đổ hoàn toàn, Diệp Lăng Thiên này rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào?

Sau bữa tiệc nhà họ Giang, từ đó ở thủ đô đã thiếu mất một danh gia vọng tộc, nhưng lại có thêm một cái tên khiến hàng loạt gia tộc giàu có khác vừa nghe đã run sợ – là Diệp Lăng Thiên!

Nhân vật chính của chuyện này, lúc này lại đang nhàn nhã bắt chéo chân, ngồi trong góc thư viện đại học thủ đô dựa tường đọc sách.

Sách cậu xem không phải mấy loại tiểu thuyết nghệ thuật, mà nói về những giai thoại thú vị ở các khu vực lớn trên thế giới.

Mấy thứ này đối với người khác mà nói, giống như những vấn đề bí ẩn chưa được giải đáp, vô cùng thần bí và bí ẩn, nhưng đối với cậu mà nói lại là tư liệu tuyệt vời để tìm kiếm dưỡng chất tu luyện sức lực tinh thần.

Cậu đọc lướt qua ghi chép nhưng nơi đã xảy ra chuyện kỳ lạ ở Hoa Hạ, cuối cùng ánh mắt tập trung, dừng lại trên bài báo vào thời kỳ kháng chiến.

“Rồng rơi xuống Doanh Môn?”

Cậu chợt nheo mắt!

Bài báo này ghi lại vào tám mươi năm trước, ở gần cửa sông Doanh Môn tỉnh Liêu, có mấy ngư dân nhìn thấy một con “rồng” từ trên trời rơi xuống, cuối cùng chết trước mặt mọi người.

Vì thời tiết nóng bức, thi thể rồng phân hủy rất nhanh, mấy ngày sau chỉ còn lại một bộ xương khô mà thôi!

Chuyện này được rất nhiều chuyên gia học giả Hoa Hạ cũng bắt tay điều tra, cuối cùng thông qua hài cốt thì kết luận là xác của cá voi.

Cũng có chuyên gia nói đây là bộ xương của voi viễn cổ, muôn lời muôn lẽ!

Diệp Thiên đóng sách lại, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười khó phát hiện.

“Trên đời này, quả nhiên có Địa Long tồn tại!”

Người bình thường đọc được bài báo này sẽ chỉ cho rằng là một tin đồn thú vị lúc trước, nhưng với Diệp Thiên mà nói, cậu biết rõ, đó chắc chắn không phải cá voi hay voi viễn cổ gì cả, mà là Địa Long hàng thật giá thật.

Thứ gọi là Địa Long so với rồng thật sự thì hình dáng cũng không khác gì nhau, sở hữu dòng máu rồng viễn cổ chân chính, nhưng cũng không hoàn toàn là rồng, mà chỉ là một nửa rồng có thể miễn cưỡng bay được tầm thấp.

Vì không thể bay lên tầng mây như rồng thật, miệng lại phun lửa nên được gọi là Địa Long.