Cao Thủ Tu Chân

Chương 1065




Chương 1065

Trong lòng ông ta lúc này vô cùng hối hận, lại càng hết sức căm giận hai đứa cháu có mắt như mù của mình, nếu không phải bọn nó thì nhà họ Giang sao lại chọc vào sát tinh Diệp Thiên này, rồi sao lại ra đến nông nỗi này chứ?

Lão tướng chinh chiến cả nửa đời người, thoáng chốc như bị rút hết toàn bộ khí thế, già đi hơn chục tuổi, nhưng mọi người ở đây, lại không ai thương xót, cảm thông.

Ngay lúc bọn họ gây khó dễ Diệp Thiên đã định sẽ có một bên thua thảm hại, chẳng qua kẻ mạnh là Diệp Thiên chứ không phải nhà họ Giang mà thôi.

Diệp Tinh đứng trong phe cánh nhà họ Diệp, ánh mắt cũng ngơ ngẩn, nhẹ giọng thì thầm.

“Đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, đứng thứ năm bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, tổng giáo quan của Long Nhận, tướng Long Nhận, người nắm giữ huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc!”

Cậu ta liên tục lắc đầu, trong lòng thở dài.

Bất kỳ thân phận nào cũng đủ để một người bình thường phấn đấu cả đời, nhưng Diệp Thiên, lại có mọi thứ, có vô số vinh dự, cho dù là ở lĩnh vực chính, thương, quân hay võ đạo thì cậu đều sừng sững đứng ở đỉnh cao nhất, không chỉ là thực lực bản thân mạnh mẽ, mà các mối quan hệ, so với nhà họ Diệp càng lớn mạnh hơn, tài sản còn giàu có hơn cả quốc gia.

Cậu ta cười tự giễu, trong lòng vừa chua sót lại vừa kiêu ngạo.

Có người anh như vậy cũng đủ để cậu ta phấn đấu cần cù cả đời.

Nhưng anh trai như vậy thì khi nào cậu ta mới có thể sánh bước cùng anh ấy, đuổi kịp bóng dáng anh ấy?

Diệp Vân Tố ở phía sau Diệp Tinh không nhịn được lại nhìn sang bạn nhảy nam do bạn học giới thiệu vừa nãy, đây là người thừa kế của gia đình giàu có bậc hai ở thủ đô, thân phận địa vị cũng vô cùng cao quý, vốn dĩ cô ấy cảm thấy có thể mang theo tâm thái thử qua lại với đối phương xem sao.

Nhưng lúc này so sánh với Diệp Thiên, cô ấy lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, giống như đom đóm và ánh trăng, hoàn toàn không cùng thứ bậc.

Lí Tinh Tinh khẽ nhếch môi, cô ta biết Diệp Thiên rất mạnh, mạnh vô cùng, nhưng cô ta lại không ngờ được, Diệp Thiên lại mạnh đến vậy, ngay cả bảy đại tướng, ba bí thư tỉnh liên thủ cũng bị anh trấn áp.

Cô ta định thần lại, quay sang Tiết Tử Kỳ, có chút trêu chọc nói: “Tiểu Kỳ, thế nào, cậu cảm thấy anh ấy có thể xem là không gì không làm được không?”

Tiết Tử Kỳ trong lòng chấn động mạnh, nuốt nước bọt, nhưng cũng không nói lời nào.

Nhân vật như vậy, không xem là không gì không thể thì còn ai có thể được xưng là không gì không thể chứ?

Hoa Lộng Ảnh nhìn Diệp Thiên gần đó, đôi mắt trong suốt, bất giác nhớ lại khoảng thời gian còn nhỏ.

Lúc đó Diệp Thiên chỉ mới tám tuổi, đứng trên gò đất nhỏ, ngẩng đầu nhìn trời, kiêu ngạo lớn tiếng hô to.

“Tiểu Ảnh, em đợi đi, rồi sẽ có một ngày, Diệp Thiên anh nhất định sẽ uy chấn thiên hạ!”

Nhìn lại Diệp Thiên lúc này, khóe miệng cô lập tức khẽ nhếch cười mê hoặc.

“Anh Thiên, anh bây giờ, có được xem là uy chấn thiên hạ không?”

Bữa tiệc do nhà họ Giang thủ đô tổ chức cuối cùng kết thúc dưới sự đàn áp của Diệp Thiên.

Ba ngày sau, nhà họ Giang ở thủ đô hoàn toàn mai danh ẩn tích, vốn dĩ vô cùng danh tiếng, biệt viện nhà họ Giang luôn người người đông đúc, cuối cùng trở thành căn nhà lớn bỏ hoang, người đi nhà trống.

“Trời đất, rốt cuộc Diệp Lăng Thiên này là nhân vật thế nào, mà mạnh như nhà họ Giang cũng bị cậu ta diệt gọn vậy?”