Chương 1062
“Long Hoàng, là người nhận được huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc!”.
“Ông ấy sinh ra từ cuối thời Tiền Thanh, từng là thống soái đại nội của triều Thanh, trong thời kỳ các cường quốc sang xâm chiếm, từng một mình đánh bại chín vị siêu phàm phương Tây, thời kỳ kháng chiến liên tiếp chiến thắng sáu vị kiếm thủ vô thượng của Đảo Quốc!”.
“Thời kỳ đầu giải phóng, những kẻ phản loạn cùng Chiến Thần Điện, hội tụ 13 vị siêu phàm thần phẩm phương Tây đến nước ta làm mưa làm gió, cuối cùng 13 vị siêu phàm thần phẩm này đều bị ông ấy giết chết, không xót một ai!”.
“Vì có công lớn với đất nước, nên thái tổ đích thân phong ông ấy làm Quốc Sĩ!”.
Giang Hải Thiên nghe thấy, biểu cảm thay đổi liên tục, càng lúc càng sửng sốt, suýt nữa sợ đến mức đờ người ra.
Người nhận được huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc, thân phận này đã khiến nhà họ Giang phải ngưỡng mộ rồi, nhưng câu nói sau đó “Thái tổ đích thân phong ông ấy làm Quốc Sĩ” đã khiến ông ta hoàn toàn run rẩy.
Thái tổ là nhân vật như thế nào chứ, là anh hùng trong các anh hùng gây chấn động thế giới đó, cho dù là tổng thống Mễ Quốc, hoàng đế Sa Nga đều phải nhún nhường, đến thái tổ còn đích thân phong Long Hoàng là Quốc Sĩ, thì “Long Hoàng” này phải đáng sợ đến mức nào chứ?
Trong không trung, Diệp Thiên hoạt động khớp cổ, chứ không có phản ứng mạnh như những người khác khi nghe về “Long Hoàng”.
Cậu nhìn về phía đại sư Trí Đức, nhẹ nhàng nói: “Tôi và Long Hoàng chưa bao giờ gặp nhau, cũng không có gì liên quan đến nhau cả, không biết ông ấy bảo đại sư đến tìm tôi là muốn chuyển lời gì?”.
Vầng sáng dưới chân đại sư Trí Đức đã tan biến, như thể trở lại về một tăng lữ bình thường, ông ấy nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.
“Tôi bế quan trong Cổ Thiếu Lâm đã mười năm, thì ba ngày trước, Long Hoàng đột nhiên đến Thiếu Lâm hẹn gặp tôi, ông ấy nói với tôi, Hoa Hạ lại xuất hiện thêm một hào kiệt chấn động thế giới!”.
“Ông ấy bảo tôi đến thủ đô tìm cậu, và nhờ tôi chuyển lời…”.
“Tương lai của võ lâm Hoa Hạ sẽ do cậu gánh vác, giới võ thuật Hoa Hạ sẽ do cậu bảo vệ!”.
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động, đột nhiên lắc đầu.
“Đại sư, câu nói này đối với tôi mà nói, nghe xong rồi nhưng cảm thấy không khác gì chưa nghe cả!”.
“Tôi tu luyện võ thuật là vì bản thân tôi, tôi không phải chúa cứu thế, càng không phải nhân vật đóng vai chúa cứu thế, khác với Long Hoàng là cao thủ lớn vì nước vì dân!”.
“Mong ông hãy về chuyển lời cho Long Hoàng, chuyện lớn như vậy hãy bảo ông ấy đi tìm người giỏi hơn đi!”.
Có lẽ người khác khi nghe thấy câu nói này sẽ vui mừng đến mức khí huyết sục sôi, gánh vác toàn bộ nỗi vinh nhục của giới võ thuật Hoa Hạ trên vai, nhưng Diệp Thiên lại không hề có ý định đó.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ làm anh hùng gì cả, cậu đi đến ngày hôm nay đều là vì bản thân cậu, vì để có đủ năng lực bảo vệ người thân và người yêu, chứ không phải đi làm chúa cứu thế gì đó.
Giống như lần trước Thông Thiên Kính nói với cậu, tương lai trái đất sẽ gặp đại nạn, cậu chỉ nghĩ sẽ cố gắng hết sức để nâng cao tu vi, bảo vệ người xung quanh được an toàn, chứ không phải muốn một mình gánh vác cả trời đất, cứu vãn cả thế giới.
Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, đại sư Trí Đức không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Ông ấy tuyên bố tiếp.
“Lần này lão tăng đến đây, đã chuyển xong lời mà Long Hoàng nhờ, còn Đế Vương Diệp muốn làm thế nào thì lão tăng đương nhiên sẽ không can thiệp!”.