Chương 1040
Không ít người đều kinh hãi kêu lên với biểu cảm run sợ.
“Còn nữa, tướng Hồ – Hồ Yến Khang, thống soái tối cao của quân khu phía Tây?”
“Còn cả tướng Lưu ở quân khu phía Đông…”
“Tướng Yến ở quân khu phía Bắc nữa…”
Rất nhiều quan khách quay qua, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi tới mức dường như không thể sợ thêm được nữa.
Năm người này, không còn nghi ngờ gì nữa, đều là đại tướng. Mỗi người đều có vị trí cao ngất ngưởng trong các quân khu và nắm giữ vô số quân đội của các tỉnh.
Năm người này bình thường mỗi người trấn áp một phương, kiểm soát một khu vực và đều là những trụ cột của những nơi đó, điều gì đã khiến cả năm người đều xuất hiện ở thủ đô, hơn nữa còn đều là ở Trung Hoa Các chứ?
Nhìn thấy tướng Trần, Vương Hướng Hầu chỉ khẽ gật đầu, biểu cảm có phần lạnh nhạt.
“Tướng Trần rảnh rỗi thế, lại chạy tới cả nhà họ Giang ở thủ đô làm khách, xem ra cuộc sống sau khi về hưu còn phong phú đặc sắc lắm nhỉ!”
Nghe Vương Hướng Hầu nói với giọng châm chích thì tướng Trần lập tức sầm mặt.
Chỉ nghe thấy Vương Hướng Hầu tiếp tục nói: “Chúng tôi tới đây là vì có chuyện quan trọng cần làm”.
Tướng Trần nghe thấy vậy thì thầm run rẩy. Rốt cuộc là chuyện trọng đại gì mà cần tập hợp cả năm vị thống soái của năm quân khu tới Hoa Hạ chứ?
Năm vị đại tướng có mặt thì đến cả bảy vị tướng mà nhà họ Giang tập hợp trước đó cũng phải tái mặt. Khi đám đông còn đang hồ nghi vì mục đích tới đây của năm vị kia thì một trong số họ đột nhiên đi ra và bước tới trước mặt Diệp Thiên.
“Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp”.
“Người này đưa ta ra cười với cậu trông cứ như rất thân quen.
Không ít người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó đều hết hồn, nhất là Giang Hải Thiên – người từng xuất thân từ quân khu phía Nam thì đồng tử đột nhiên co lại.
Người đang chào hỏi Diệp Thiên chính là thống lĩnh tối cao của quân khu phía Nam – Lương Long Đình.
“Tướng Lương, đã lâu không gặp!”
Diệp Thiên cũng đưa một tay ra bắt tay Lương Long Đình và nở nụ cười.
Lương Long Đình đặt bàn tay còn lại lên bàn tay Diệp Thiên với vẻ cung kính.
“Một tháng trước, Diệp tiên sinh trong trận chiến ở sông Lan Thương đã khiến đám nhãi con Nam Long Nhận hoàn toàn bái phục. Từ đó về sau, mỗi người bọn họ đều hăng say, chăm chỉ tu luyện và cuối cùng cũng có được thành tựu. Một tuần trước, bọn họ đã đem lại vinh quang cho chúng tôi trong trận thi đấu giữa hai vùng Nam Bắc. Đúng là vất vả cho Diệp tiên sinh rồi.
Những người xung quanh nhìn nhau, đến cả người của bốn gia tộc cũng cảm thấy không dám tin.
Lương Long Đình là đại tướng, nắm quyền sinh sát trong tay, là thống soái một phương mà sao lại thân thiết với Diệp Thiên giống như là đã quen biết từ lâu thế kia?
“Tướng Lương quá lời rồi, tôi chỉ là giúp chút mà thôi!”
Diệp Thiên lắc đầu, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Đúng lúc này, bốn vị đại tướng còn lại cũng bước lên. Bọn họ hiếu kỳ nhìn Diệp Thiên, sau đó chắp tay.