Cao Thủ Tu Chân

Chương 1011




Chương 1011

Mấy chục năm trước, cũng ở giữa 72 đỉnh núi này có hai kẻ mạnh nhận được đức cao vọng trọng từ Võ Đang tiến hành một cuộc thi đấu chói lọi không phải để đoạt mạng mà là để phân định thắng bại về khả năng võ thuật.

Hai người đó vốn là sư huynh đệ, tình cảm như tay chân, từ nhỏ đã được kết duyên. Nhưng người thắng trong lần này sẽ trở thành chưởng môn Võ Đang, nắm giữ tuyệt kỹ Võ Đang. Còn người thua thì có được lệnh bài Thái Cực nhưng mất đi quyền làm chưởng môn.

Kết quả cuối cùng, ông ta trở thành chưởng môn. Còn đối thủ của ông ta thì nắm giữ lệnh bài Thái Cực, lẳng lặng rời đi. Mấy chục năm trôi qua cũng chưa từng quay lại một lần.

Còn ông ta, vì dốc lòng luyện tập tuyệt kỹ Võ Đang cũng không hề ra khỏi núi mấy chục năm qua. Hai người cũng vì thế mà không có cơ hội gặp mặt.

Một lúc sau, người đàn ông mới thoát khỏi ký ức phát ra tiếng thở dài.

“Sư đệ Vô Trần vẫn khỏe chứ?”

Ông ta nhìn Giang Hải Thiên, đôi mắt sâu thẳm như hang núi khiến người khác không khỏi nhìn chăm chăm.

Giang Hải Thiên dù sao cũng là vị tướng tinh anh mấy chục năm nên lập tức chắp tay đắc tội và lùi lại một bước.

“Giang Hải Thiên bái kiến chưởng môn Võ Đang!”

Mặc dù ông ta chưa từng gặp chưởng môn núi Võ Đang nhưng một người có uy lực bao trùm chúng sinh, có khí chất thoát tục hơn cả Cận Vô Trần như vậy thì chỉ có một người mà thôi.

Chưởng môn Võ Đang Trương Chí Lăng từng là đại tông sư võ học lừng danh khắp thiên hạ.

Mặc dù Giang Hải Thiên là tướng nhiều năm nhưng đối diện với Trương Chí Lăng thì vẫn luôn thấp hơn một bậc nên đương nhiên chủ động hành lễ.

Sau khi hành lễ xong ông ta mới buông tay, nhìn với vẻ bi thương.

“Trương chưởng môn, ông Cận đã…qua đời rồi!”

“Ầm!”

Khoảnh khắc ông ta lên tiếng, cả khu núi bỗng rung chuyển. Lệnh bài Thái Cực lập tức vỡ vụn hóa thành gió khiến 72 đỉnh núi đất đá rơi xuống, không gian tối sầm.

Một uy lực khủng khiếp từ trên trời giáng xuống như muốn đè bằng đỉnh núi. Đá trên mặt đất vỡ vụn, vô số cây cối nứt gãy bay tứ tung.

Trương Chí Lăng vung tay áo, đôi mắt sắc lạnh khiến mấy người Giang Hải Thiên vội lùi về sau với khuôn mặt tái mét.

Khoảnh khắc đó ông ta đã thật sự cảm nhận được cái gọi là chưởng môn Võ Đang.

“Chết như thế nào? Tại sao lại chết?”

Trương Chí Lăng sau khi trở thành chưởng môn Võ Đang thì chưa bao giờ vì chuyện gì mà nổi giận, luôn giữ trạng thái điềm đạm, thuận theo tự nhiên. Thế nhưng khi nghe tin người sư đệ thân như thể tay chân của mình qua đời thì ông ta bỗng cảm thấy nổi giận đùng đùng.

Mặc dù ông ta và Cận Vô Trần đã mấy chục năm không gặp nhưng năm xưa khi họ đấu võ thì Cận Vô Trần đã đạt tới siêu phàm. Mười năm trước, Cận Vô Trần đã là siêu phàm á thần, được liệt vào vị trí số 10 trong bảng xếp hạng cao thủ thế giới.

Tu vi đạt tới siêu phàm thì tự sinh chân khí, tuổi thọ được kéo dài, thậm chí có thể sống được hơn 150 tuổi. Cận Vô Trần nếu như không xảy ra biến cố gì ngoài ý muốn thì sao có thể chết được chứ?

“Trương chưởng môn, đây chính là lý do tôi tới đây!”