Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 247: Giáng sinh (1)




Trương Thắng không ngờ Lạc Phi cũng có một mặt yêu mị gợi cảm như thế, có lẽ mỗi cô gái đều là con búp bê hai mặt, chỉ là người ta có chịu đem bộ mặt khác của mình cho anh xem mà không thôi.

Khiêu vũ là thứ tốn thể lực, nhất là với người không có kỹ thuật càng dễ mất ức, nhảy theo nhip của Lạc Phi được một lúc đã ra mồ hôi, Trương Thắng xua tay: - Không chơi nữa, anh lên lầu nghỉ một chút.

- Em đi với anh. Lạc Phi cũng tận hưng rồi, hơi mệt, cùng y lui ra khỏi đám đông, lấy hai ly nước chanh đá.

Vừa lên tới tầng hai, Trương Thắng cởi cái mặt na Batman ra ném sang một bên, nới lỏng ca vát, Lạc Phi cũng kéo khóa bộ đồ Miêu nữ xuống một đoạn, để lộ ra xương quai xanh.

- Phi Phi, em gầy quá đấy, phải chú ý ăn đồ bồ dưỡng vào, đừng ăn chocola, kẹo mút...

- Ok, ok, em biết rồi, anh sắp giống cha em rồi đấy, mai em ăn thêm bữa, được chưa? Lạc Phi làm động tác van nài:

- Thế mới đúng, ngựa không có cỏ không béo.

- Ai là ngựa, anh ví dụ kiểu gì đấy?

Lúc này Giám đốc La đi lên, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Trương Thắng cảm giác nụ cười của ông ta có ẩn ý, song không nghĩ nhiều, có thể ở dưới kia công ta vừa kiếm được em nào đó: - Giám đốc La, ngồi đi, sắp Tết Dương rồi, tôi chuẩn bị công bố chuyện tình cảm và hôn ước với cô Chu, ông xem, có nên an bài cô ấy xuất hiện trước mặt tôi không? Nếu hai chúng tôi chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện trước công chúng, người ta không nghi ngờ à? Ngữ khí không che dấu sự ác cảm với cô gái kia.

Giám đốc La nhìn Lạc Phi, cố nén cười: - À, chuyện này, ha ha, mai, mai tôi gọi điện cho cô ấy, ừm...

- Giám đốc La, không cần ấp úng, Phi Phi như em gái tôi vậy, tuy tôi chưa nói với cô ấy, cũng không cần dấu cô ấy bất kỳ chuyện gì của tôi. Ông nghĩ sao nói vậy đi.

Miêu nữ Lạc Phi hai tay để lên gối, cười không lộ răng, ra vẻ thục nữ.

- Vậy, mai, tôi nhất định trao đổi với cô ấy.

- Ông bảo với cô ấy chú ý, đây không phải là chuyện có thể đối phó qua loa, chẳng may khiến người ta hoài nghi điều tra thì kế hoạch nguy ngay, từng chi tiết nhỏ đều phải chú trọng, tôi cần gặp mặt cô ấy trước để thảo luận thống nhất từng chi tiết...

- Vâng, vâng, tôi sẽ chuyển lời.

Giám đốc La đi rồi, Trương Thắng vẫn còn có chút bực bội, nhắc tới cô đại tiểu thư kênh kiệu kia là y mất hứng, đang định trêu chọc Lạc Phi vài câu cho vui thì thấy có điện thoại, nhìn số một cái, giọng điệu thay đổi 180 độ: - A lô, vợ yêu à.

- Thắng! Bên kia có tiếng cười rất vui vẻ của Tần Nhược Nam:

- Vợ ơi, năm nay không ở cùng em trong ngày Giáng Sinh rồi, em nhận được quá của anh chưa?

- Quà gì, em ở ngoài, chưa nhận được.

- À, anh quên, cứ tới cuối năm là em càng bận rộn.

- Hi hi, lần này không phải rồi, em đi Anh thăm Nhược Lan, đang chờ chuyển máy bay ở Hong Kong.

Nghe tới tên Nhược Lan làm Trương Thắng hơi chột dạ, chuyện này càng để lâu càng khó ăn nói, nhưng nghe tới đoạn sau liền hớn hở: - Em ở Hong Kong, sao không nói với anh trước?

- Nói làm gì, chuyển máy bay ở Hong Kong một đêm thôi mà, vả lại em đi cùng ông nội, anh dám tới, anh cẩn thận bị ông em cho ăn gậy.

- Kệ, chỉ cần được gặp em, mười phút, năm phút, thậm chí một phút thôi cũng đủ, anh đi đây... Trương Thắng quên hết mọi thứ, vừa cầm di động vừa chạy, quên mất cả Lạc Phi ngồi cúi đầu ở bên.

Trương Thắng lái xe như bay, y có giấy thông hành tới Hong Kong, Ma Cao, có thể đi lại bất kỳ lúc nào. Chia cách đã lâu, dù thường xuyên trò chuyện với nhau qua video, cũng làm sao thỏa được nỗi tương tư, trước đó y có tới Bắc Kinh thăm cha mẹ, lại bị cằn nhằn một hồi chuyện vợ con, y hứa năm sau mang con dâu về cho bà mới được yên, sau cùng Chung Tình tới Hương Sơn "xem lá đỏ", nhưng do thời gian eo hẹp, không thể qua Quỳnh Hải thăm Tần Nhược Nam.

Bây giờ hai người gần nhau gang tấc sao y chịu bỏ lỡ, có lẽ đây là quà của ông già Noel.

" Cô ấy cùng ông nội đi Anh? Đáng lẽ con cháu phải về thăm ông bà, sao lại có chuyện ngược đời... Trừ khi, Nhược Lan sắp kết hôn."

Trương Thắng đang suy nghĩ vẩn vơ, thấy chiếc xe phía trước đi quá chậm, bẻ tay lái định vượt, ai ngờ chiếc xe kia đột ngột tăng tốc, Trương Thắng kinh hãi đạp phanh, nhưng không kịp nữa rồi, một loạt tiếng ma sát chói tai truyền tới, hai chiếc xe dính sát vào nhau.

- Đi kiểu gì thế? Trương Thắng và chủ chiếc jaguar cùng nhảy xuống:

- Còn dám lớn lối, đây là chỗ có thể vượt xe à? Thanh niên kia tuổi chừng 20, chỉ tay vào mặt Trương Thăng:

Trương Thắng gạt tay hắn ra: - Cậu không xem lại bản thân, đi như rùa bò, người ta tất nhiên phải vượt.

Ngồi trên chiếc jaquar còn có một cô gái mặc đồ trắng, mặt mày như tranh vẽ, đang lúng túc cài lại cúc áo, nhìn thế là hiểu rồi, Trương Thắng đang vội đi gặp Tần Nhược Nam, chẳng thèm cãi nhau nữa.

- Này, đừng hòng trốn, đợi cảnh sát tới giải quyết. Tên thanh niên hùng hồ chặn đường cầm di động gọi điện.

Rất nhanh có xe tuần tra gần đó được tin tới nơi, chỉ là thấy hai chiếc xe đều bất phàm, cảnh sát không dám tùy tiện phát biểu ý kiến, vừa tra hỏi vừa ghi chép, lề mà lề mề.

Trương Thắng lòng như lửa đốt, vừa trả lời vừa nhìn đồng hồ, 20 phút sau mà viên cảnh sát vẫn cứ nói không ngừng, lòng y đã bay tới Hong Kon rồi, bực mình vẫy một cái taxi đi qua: - Con mẹ nó, bực mình, xe tôi đấy, các người muốn làm gì thì làm. Nói xong nhảy lên xe taxi đi mất.

***** *****

Trú quân Hong Kong có một vị thủ trưởng là cấp dưới cũ của Tần tư lệnh, nghe nói thủ trưởng cũ muốn ở lại Hong Kong nghỉ một tối, vội chạy tới đón. Tần Nhược Nam tất nhiên phải tháp tùng ông nội, trong bữa tiệc đang đứng ngồi không yên chờ Trương Thắng tới sum họp thì nhận được điện thoại nói y xảy ra tai nạn xe trên đường, phải trả lời cảnh sát nên không tới nữa.

Tần Nhược Nam tắt máy rồi, tâm trạng sa sút hẳn.

Bữa tiệc kết thúc khá sớm, nơi này kỷ luật quân đội rất nghiêm dù là thủ trưởng cũng không thể về doanh trại muộn, thêm vào Tần tư lệnh tuổi đã cao, cấp dưới không dám mời rượu nhiều.

- Tiểu Nam, vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai đó? Đi tới cổng khách sạn, cáo từ những cấp dưới cũ rồi, Tần tư lệnh cười tủm tỉm hỏi, làm lính cả đời, giờ tuy đã già nhưng bước chân vẫn nhanh nhẹn vững chắc chưa mất đi khái khái quân quân:

- Dạ, một người bạn ạ. Tần Nhược Nam không dám nói là có bạn trai, nếu ông nội bắt mang về nhà thì sao? Bạn trai cô bây giờ không thể gặp người ta, không lâu nữa còn công khai tuyên bố đính hôn với người khác, thành tin tức truyền cả nước, lúc đó giải thích với người trong nhà ra sao? Đành phải đợi khi giải trừ hợp đồng hôn nhân đó, mới có thể nói ra.

Không muốn nghĩ tới cái chuyện làm người ta không thoải mái này, Tần Nhược Nam lấy tinh thần tươi cười nói:

- Ông còn chưa tới Hong Kong bao giờ, hôm nay lại là Giáng Sinh, để cháu đưa ông đi ngắm cảnh.

- Không đi nữa, chỉ có đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy thôi mà, có gì lạ đâu ông già rồi, không thích cái đó.

Tần tư lệnh chống gậy, bước chân vù vù: - Đi về nghỉ ngơi, mai còn lên đường... Ài Hong Kong, Tiểu Nam à, ở đây nhà ta còn có thân thích đấy, cháu biết không?

- Thế ạ, sao cháu chưa nói tới bao giờ?

- Ừ, có đấy... Tần tư lệnh cảm khái, nheo mắt nhìn đô thị quốc tế hiện đại, ký ức thời trẻ hiện lên trong đầu.

Tần tư lệnh không phải xuất thân từ giai cấp vô sản bị áp bức, mà là từ gia đình đại địa chủ, cha ông có năm thê bảy thiếp, ông là con của bà thứ năm. Cha ông tuy nhiều vợ, song chỉ có hai đứa con trai, anh ông là con vợ cả, hơn ông hai mấy tuổi.

Anh ông rất tốt, nuôi ông như cha nuôi con, đưa ông tới Bắc Bình đi học, ở đó ông tiếp xúc với những nhân sĩ tiến bộ, dần có tư tưởng của mình.

Anh ông là người tiến bộ, không phải loại địa chủ hung ác, rất nhiều địa chủ tôn thờ đạo Khổng Mạnh, chú trọng lễ nghĩa liêm xỉ, thường hay xây cầu sửa đường, quyên góp sáng học.

Anh ông cũng là người truyền thống, mong em trai học thành tài, về nhà cùng mình quản lý cái nhà này, đem cơ nghiệp tổ tông truyền thừa đời đời, kiên quyết phản đối em trai đi theo cách mạng, Tần tư lệnh tuổi trẻ quá khích, sau một lần tranh luận kịch liệt cắt đứt với gia tộc phong kiết thối nát, triệt để theo cách mạng.

Trước giải phóng, anh ông thấy thế cục không lành, chuyển nhà đi Hong Kong, ông biết, nhưng khi đó tư tưởng đối lập là kẻ địch sinh tử, dù là anh em ruột thịt cũng không ngoại lệ, nên không nghe ngóng tung tích anh mình.

Thoáng cái đã bao năm qua đi, Tần tư lệnh tuổi cao, nhớ tới người thân, chỉ là năm xưa ông làm chuyện có lỗi với gia đình, không dám đối diện với anh trai.

Năm đó quân của Tần tư lệnh bị địch bao vây, vật tư thiếu thốn, mùa đông sắp tới, nhiều chiến sĩ vẫn mặc áo đơn, cơm không đầy bát, vạn bất đắc dĩ vì cách mạng, ông cắn răng dẫn quân về nhà lấy vật tư.

Khi đó toàn bộ tiền bạc lương thực bị ông lấy đi hết, tới nay ông còn nhớ khi mình đi, anh ông nói:" Từ nay trở đi, tao không có đứa em như mày, Tần gia không có đứa con bất hiếu như mày."

Không biết mọi người giờ ra sao, tuổi già xế bóng, Tần tư lệnh cảm khái không thôi: - Tiểu Nam... Ông ấy không phải là người xấu, ài, giờ có lẽ không còn ở trên nhân gian, anh ông trước khi qua đời nhất định vẫn còn thương tâm, hận ông lắm... Ông già rồi, chẳng còn sống bao năm, trong lòng chỉ còn mong muốn duy nhất là mấy đứa các cháu sống vui vẻ, hạnh phúc, duy trì cái gia tộc này. Giờ ông đã hiểu tâm tình anh trai năm xưa, phản bội, đúng thế đấy, ông phản bội cả gia đình...

Tần Nhược Nam lần đầu nghe nói chuyện này, trước kia cô cứ nghĩ nhà mình chết hết trong chiến tranh loạn lạc, mỗi ông nội còn sống, không ngờ ở vùng đất này có rất nhiều thân thích máu mủ của cô: - Ông nội, đùng thương tâm, nói không chừng mọi người cảm thông cho lựa chọn của ông. Thời đại thay đổi, con người cũng thay đổi, ông đừng lo nhiều, là đám vãn bối bọn cháu phải hiếu kính để ông an hưởng tuổi già, sống vui vẻ mới đúng, cong đường đời bọn cháu, bọn cháu sẽ đi thật tốt.

Nói thế trong lòng lại thầm nghĩ, chuyện tìm họ hàng giao cho Trương Thắng tìm, nếu tìm được, ông nội không thích đứa cháu rể này mới lạ.