Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 198: Ăn khao




Từ Hải Sinh thấy Đường Tiểu Ái mắt hoen lệ, kéo cô vào người, cắn nhè nhẹ dáy tai, người Đường Tiểu Ái có mùi thơm nước hoa cao cấp rất dễ chịu: - Bảo bối, em mới 21 tuổi thôi, nghe anh đi, em không muốn phí hoài thanh xuân tươi đẹp để bị con cái vướng bận đâu. Gia đình đã phức tạp, có con càng phức tạp, hơn nữa anh lại không thể cho em danh phận, như thế con chúng ta cũng thiệt thòi.

- Cứ ở bên anh như vậy thôi được không, nếu một ngày nào đó anh biết thành ông lão già nua xấu xí, em muốn bỏ anh đi, anh sẽ tặng em một phần của hồi môn lớn, giống như gả con gái vậy.

- Ghét lắm, người ta yêu anh thôi, không muốn gả ai nữa, đừng nói bậy. Đường Tiểu Ai đưa tay bịt miệng Từ Hải Sinh:

- Được, được, không nói nữa, tặng em cái này. Từ Hải Sinh như biểu diễn ma pháp, biến ra trong tay một cái vòng kim cương rực rỡ.

- Oa. Đường Tiểu Ái mắt đầy si mê, sáng long lanh như những viên kim cương kia vậy.

Từ Hải Sinh mỉm cười: - Nào, để anh đeo cho em.

Đường Tiểu Ái đứng dậy vén mái tóc đen dày bóng mượt lên, Từ Hải Sinh đeo dây chuyển lên cổ, chiếc dây chuyền này vừa vặn buông tới vòm ngực, giống giọt sương long lanh giữa màu hè nóng nực, dễ dàng đem khí chất Đường Tiểu Ái tăng thêm ba phần.

Đứng soi mình trước gương một lúc, Đường Tiểu Ái như con chim én nhỏ gieo mình vào lòng Từ Hải Sinh: - Anh Sinh, em yêu anh suốt đời.

- Vậy cả đời hãy làm Tiểu Ái của anh. Từ Hải Sinh cười, nhưng chẳng hề có chút si mê nào, ngược lại nụ cười còn mang chút vẻ nhạo báng...

***** *****

- Trước tiên cho hai con cá nướng, một đĩa thịt dê thái mỏng, hai chục *** bia. Trương Thắng gọi món xong, cười với Lạc Phi: - Sao, thơm không?

Quán đồ nướng này ở bên đường, nướng bằng bếp than, đầu tháng 10, thời tiết se se lạnh, có cái bếp nhỏ bên cạnh, rất dễ chịu, quán chật kín khách, khói lượn lờ bao phủ khắp toàn thân.

Lạc Phi khóe miệng co giật: - Anh định khao em ở đây à?

- Ừ, khách sạn lớn chỉ được cái phô trương màu mè thôi, muốn ăn ngon phải tới các quán nhỏ. Nếu không phải bạn bè thật sự, anh không dẫn tới đây đâu, vinh hạnh không?

Lạc Phi bộ dạng bị y đánh bại, gục đầu nói: - Vâng, vinh hạnh cực kỳ.

Trương Thắng cười phá lên vui vẻ.

Lạc Phi cũng không phải chỉ thích tới nhà hàng sang trọng, tính cô tùy tiện thoải mái, nhưng dù sao vẫn là nữ giới, mà là cái chỗ này Trương Thắng mời mấy nam nhân tới uống bia tán gẫu không sao, mời một cô gái có hơi... Nhìn xem ở kia có tên đầu bếp béo ú mình trần trùng trục đang quay nguyên con dê, thật là tí nữa về không biết tắm gội bao nhiêu mới hết mùi.

Nhưng phải thừa nhận là cực ngon, vả lại trong không khí như thế, ăn uống cũng thoải mái, không cần ý tứ gì cả, tới *** bia thứ ba vào bụng, Lạc Phi bắt đầu có vài phần say, nói tía lia.

Đồ nướng nóng hổi, cùng bia lạnh, đúng là tuyệt phối, hai người ăn no căng bụng mà hết có 57 đồng, trả tiền xong, Trương Thắng nói: - Hôm nay vui chứ, để anh đưa em về nhà.

- Không cần đâu, mới 7 giờ, trời còn sáng, em tự về được, đâu phải trẻ con.

- Làm gì có ai mời một cô gái đi ăn lại để người ta về một mình chứ, nhà em ở đâu, để anh bắt taxi.

- Không cần, nhà em gần lắm, đi bộ cũng được. Lạc Phi và Trương Thắng sóng vai bước đi, kể chuyện vui ở phòng chứng khoán, đi ngang qua một cái sàn nhảy, đột nhiên hứng khởi reo lên: - Chúng ta đi khiêu vũ đi.

- Hả... khiêu vũ? Trương Thắng hơi do dự, y đã hẹn với Chung Tình, ai biết nha đầu này lúc nãy còn rất miễn cưỡng, giờ lại nhiệt tình như vậy, đi nhảy thế nào cũng phải mất hai tiếng, ôi trời đáng lẽ lúc nãy uống tới *** bia thứ 2 là phải dừng rồi mới đúng.

Sàn nhảy này chắc là công xưởng nào đó cải tạo thành, bên ngoài cũ ký, cửa treo tấm biển, sau rèm cửa thấp thoáng thấy đám thiếu nam thiếu nữ nhảy múa lộn xộn, âm nhạc thì chẳng hiểu thể loại gì, mấy tên soát vé như ma cô, có vẻ rất không đàng hoàng.

- Thôi, chỗ này kém lắm, đừng vào.

Nhà của Lạc Phi nào phải ở gần đây, cô không muốn Trương Thắng biết nhà mình nên mới kiếm cớ kéo dài thời gian tính kế chuồn về, cho nên sàn nhảy này thế nào, không quan tâm, kéo tay y đi thẳng tới: - Khiêu vũ mà, vui là được, quan tâm hơn kém làm gì.

Trương Thắng hết cách đành mua hai cái vé vào cửa.

Bên trong âm nhạc không đến nỗi chát chúa, tiết tấu không nhanh, nhưng đèn thì rất mờ, càng đi vào sâu bên trong càng tối, chỉ thấy có nhiều người uốn éo như ma quỷ cuồng hoan.

Cảnh này làm Lạc Phỉ nhíu mày, nhưng đâm lao thành theo lao, làm ra vẻ tự nhiên, nói to: - Chúng ta nhảy thôi.

Trương Thắng vừa nhìn động tác múa của Lạc Phi thì kinh ngạc, nha đầu này nhảy quá đẹp, chỉ tùy tiện vài động tác như nước chảy mây trôi, mạn diệu uyển chuyển, từ ánh mắt tới động tác phối hợp với nhau thành nhịp điệu kỳ diệu, tỏa ra sự gợi cảm làm người ta ngứa ngáy.

Nha đầu này dung mạo không xuất sắc, thường ngày càng vô tâm vô tính, được mỗi cái nhiệt tình hoạt bát, ai ngờ lại có một mặt quyến rũ thế này.

- Thôi miễn, anh chả dại bêu xấu. Trương Thắng xua tay, vừa nhìn Lạc Phi nhảy vừa gật gù theo nhạc, hơi lắc lư phần hông.

Nhưng vũ đạo Lạc Phi xuất sắc như thế, chẳng mấy chốc thu hút người khác, một nam nhân trung niên mặc sơ mi đi vừa uốn éo nhảy vừa tiếp cận Lạc Phi: - Em gái, 50 đồng, vào trong kia nhảy với anh đi.

- Trong kia? Lạc Phi nhìn về phía khu tối om đó, chả cần đoán cũng biết nam nữ vào đó làm gì, nghĩ đã thấy tởm, lắc đầu: - Xin lỗi, tôi có bạn rồi.

Nam nhân kia liếc nhìn Trương Thắng: - Thằng mặt trắng này à, thôi đến sàn nhảy này ai chả biết, đừng vờ vịt nữa, 80 đồng, đi không?

Lạc Phi nghiêm mặt: - Tôi có bạn rồi, không nghe à?

Trương Thắng giờ đã hiểu vì sao cái sàn nhảy rách nát này lại đông khách như thế, nắm tay Lạc Phi: - Tiểu Phi, kệ hắn, chúng ta đi thôi.

- Ê đừng đi, hắn trả em bao nhiêu, anh đều thêm 20 đồng. Nữ nhân kiếm tiền ở đây toàn là loại yêu tinh trang bôi son trát phấn, hiếm khi có được cô gái đoan trang giống nhân viên đi làm như vậy, nam nhân kia kéo tay ngăn cản:

- Buông tay! Trương Thắng quát lớn, đánh bạt tay hắn ra, kéo Lạc Phi đi về phía cửa.

- Con mẹ nó, mày làm gì thế, cô ta là bạn gái của mày à?

Một tên thanh niên ở đâu ra hùng hổ vung nắm đấm lên, Trương Thắng đã có đề phòng, lách người sang, đấm vào mạng sườn tên này, y học cách đánh nhau trong tù, gập ngón cái vào lòng bàn tay, ngón chỏ nhô ra tạo thành góc nhọn, không nhắm vào mặt, chỗ toàn xương cứng, mà đánh vào chỗ thịt mềm, tên thanh niên kia chỉ trúng một đòn là đổ gục.

- Đi mau. Trương Thắng kéo tay Lạc Phi co chân chạy, biết chọc phải đám lưu manh rồi.

Lạc Phi thấy cảnh này trong mắt lại ánh lên hưng phấn, nữ nhân bản chất thích bạo lực, có lẽ bọn họ không thích nam nhân bạo lực với mình, lại thích nhìn nam nhân vì mình bạo lực với người khác, vừa chạy còn quay đầu nhìn về phía sau.

- Mẹ nó, đứng lại. Mấy tên lưu manh thấy đồng bọn bị đánh, như ong vỡ tổ, đuổi theo.

- Mẹ nó, mày mù à?

Đám lưu manh đuổi theo, va phải một thanh niên, cả đám dồn cục vào nhau, thấy Trương Thắng sắp thoát, nên chỉ thuận tay đẩy người kia một cái.

Ai ngờ tay vừa vươn ra bị tóm lấy, rồi chân bị người ta đạp trúng, mất trụ, ngã sấp mặt xuống đất.

- Láo nhỉ, chửi xong cứ định bỏ đi như thế à? Thanh niên kia không ngờ là thứ dữ, cười khẩy nhìn tên lưu manh:

Đám lưu manh chửi um sùm xông lên, nhưng người thanh niên kia cũng có bạn, thế là hai phe oánh nhau một trận tưng bừng.