Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 176: Sơn trọng thủy phùng (1)




- Ê, Lông Vàng, mày nhẹ tay chứ, người ta ngạt thở bây giờ. Đầu Đinh lấy miếng vải đen ra bịt mắt, nhìn Lông Vàng một tay giữ tay Chung Tình, tay bịt mồm, sốt ruột nói:

Lông Vàng chỉ trừng mắt đáp lại, tư thế vẫn giữ nguyên không đổi.

Tên đại ca hai tay nắm chặt vô lăng, chân ga dẫm sâu hết mức, mắt thi thoảng lại nhìn gương chiếu hậu, không thấy bất kỳ ai đuổi theo, phá lên cười.

Chung Tình hoảng sợ tột độ, cô cố sức chống cự, nhưng làm sao chống lại được hai tên thanh niên khỏe mạnh, thậm chí còn không hét ra được phát tiết sợ hãi, xe đi càng lúc càng xa, cô biết mình không thoát được nữa, liền từ bỏ kháng cự tiết kiệm sức, cần làm rõ mục đích đám người này để thoát thân.

Chiếc xe Jeep vòng vòng vèo vèo, không sao phát đoán được phương hướng, nhưng dựa vào tiếng máy móc xây dựng không còn, tiếng xe cộ trên đường không có, thì biết nó tới chỗ vắng vẻ.

"Pạch, pạch, pạch!" Xe đi chậm dần, chỉ có tiếng khí thải động cơ vang vọng, báo hiệu cái xe này cần cho vào xưởng sửa chữa gấp.

Đây là một tiểu khu đang xây dựng, đèn đường còn chưa nối dây điện, nhìn ngồi nhà bên đường thì biết là tiểu khu dùng để ở, đa phần còn ngổn ngang đất cát nguyên vật liệu, bốn xung quanh tối om, chỉ có ánh đèn pin từ tên đại ca.

- Đi lên. Tên đại ca đẩy Chung Tình tới trước một căn nhà năm tầng đã xây xong:

- Người anh em, vì sao bắt tôi? Nếu vì tiền thì không thành vấn đề, chúng ta có thể thương lượng, đừng nên làm lớn chuyện... Chung Tình suốt ngày tiếp xúc với đám thương buôn, trong đó không ít kẻ là dân anh chị có máu mặt, chưa nói đâu xa Hắc Tử cũng là kẻ như thế, nên cô mới trấn tĩnh được thế này:

- Leo lên. Tên đại ca đẩy thêm cái nữa: - Đừng trách chúng tôi, chúng tôi nhận ủy thác của người ta thôi.. Lên đi.

Lông Vàng cười hì hì: - Ngoan ngoãn nghe lời, bọn này không làm khó cô, khỏi dọa dẫm vô ích, nếu bọn này đã chẳng làm.

Chung Tình đành nắm vòng sắt, leo lên, vừa leo mấy bước thì có bàn tay sờ mông mình, hơi giật mình, nhưng không dừng lại, cắn răng nhịn nhục.

Đầu Đinh đưa tay lên mũi ngửi: - Mẹ nó, sướng... tay sắp tan chảy rồi.

- Thằng chó, mày còn dám thò tay ra tao chặt, tao giữ nó suốt còn chưa sờ cái nào đây. Lông Vàng tức giận chửi:

- Con mẹ chúng mày im đi, chưa thấy nữ nhân bao giờ à? Tên đại ca đá đít cả hai thằng đàn em: - Đứa nào có thuốc lá, ném đây điếu.

Chung Tình leo lên sân thượng, gió mát bốn phía lồng lộng thổi, bây trời lấp lánh ánh sao, hòa cùng ánh đèn thành phố đằng xa, cô nhìn quanh, nhưng hoàn toàn không có chỗ thoát thân, đây là tòa nhà độc lập, không có cái nào sát bên cạnh.

Đứng mép sân thượng là người khoác áo choàng, hai tay cho vào túi, gió thổi áo bay phần phật, làm hắn thêm vài phần thần bí.

" Hắn chính là kẻ giật dây!" Chung Tình căng thẳng: - Anh là ai? Vì sao bắt cóc tôi?

Người đó đưa tay lên môi, lấy điếu thuốc lá xuống, ngửa đầu thở ra một làn khỏi, thong thả qua người lại: - Giám đốc Chung, lâu rồi không gặp.

Giọng rất quen, Chung Tình nhanh chóng suy nghĩ: - Anh là ai?

Người kia bật cười, nhấc chân đi tới, tức thì không khí thần bí cao thâm vừa rồi hỏng hết, là tên què, đi phải một tay giữ chân rất vất vả.

- Sở Văn Lâu. Chung Tinh thét lên: - Họ Sở kia, muốn cái gì?

- Muốn gì sao? Nói thế tôi muốn gì, thích chơi kiểu gì cô cũng phối hợp sao?

- Vô sỉ. Cằm Chung Tình hơi hếch lên, thái độ khinh miệt quá rõ ràng.

Tự tôn của Sở Văn Lâu lần nữa bị chà đạp, xông tới tay phải tóm lấy cổ áo Chung Tình, giọng nanh ác: - Con điếm, thứ như mày cũng dám hất hàm với tao à, mày là cái thá gì, thứ chui hang nam nhân thôi. Đồng thời tay trái dí con dao sáng loáng vào cổ cô: - Nhờ mày và Trương Thắng, tao mới thành tàn phế, chúng mày phải trả giá.

Lưới dao thép lạnh băng chạm vào cổ Chung Tình, mũi nhọn của nó lướt qua làn da mịn màng của cô, khiến Chung Tình không dám chống cự, dù sợ hãi, mắt vẫn lạnh lùng nhìn thẳng Sở Văn Lâu: - Họ Sở kia, tổng giám đốc có chỗ nào không phải với mày, vậy mà mày lại bày trò bẩn thỉu trả thù. Mày là người Trương lão, tổng giám đốc giao mày cho ông ấy xử lý là đúng, là ông ấy đánh gãy chân mày, không có bản lĩnh tìm ông ấy, đi ức hiếp một nữ nhân, ra dáng nam nhân lắm.

Sở Văn Lâu nghiến răng dí mặt tới: - Nếu không phải vì đôi gian phu dâm phụ chúng mày, làm sao tao thành ra như thế?

Hơi thở trộn lẫn mùi rượu và thuốc lá của hắn phả vào mặt, Chung Tình ghê tởm quay đầu sang một bên, cô biết không thể nào thương lượng với loại tiểu nhân này, nên không cần nhún nhường với hắn: - Luôn là lỗi của người khác, không bao giờ nhìn nhận cái sai của mình? Đồ tiểu nhân, thất bại.

Sở Văn Lâu cười hô hố: - Đúng đấy, tao tiểu nhân đấy, tiểu nhân vẫn sống tốt hơn bọn mày, Trương Nhị Đản xong rồi, nhưng Trương Thắng thì chưa, không nhiều lời nữa, tao muốn mày giao chứng cứ nó giả mạo đầu tư nước ngoài ra đây, chuyện chúng mày trước khi xảy ra chuyện phân chia công ty, chuyển giao tài sản cũng viết ra. Tao sẽ tha cho mày.

- Không có chuyện đó, tất cả là bịa đặt.

Sở Văn Lâu dùng sống dao vỗ vỗ lên gò má mịn màng của Chung Tình: - Giám đốc Chung, đừng quên tôi hợp tác với y từ ngày đầu thành lập công ty, mấy chuyện này tôi biết hai năm rõ mười, cô khỏi chối. Y không thoát được tội đâu... chẳng qua cần thêm chút chứng cứ xác đáng thôi.

- Đừng hòng! Chung Tình nói dứt khoát:

- Nghĩ cho kỹ đi, y coi cô là cái gì chứ, chơi bời cho vui thôi, cô nghĩ y sẽ cưới cô sao? Không có chuyện đó đâu, bất kể thế nào cũng không có chuyện đó đâu, chẳng phải y vừa chia tay bạn gái lâu năm sắp kết hôn xong, kiếm ngay một đứa trẻ trung xinh đẹp khác à? Đâu có nhớ tới cô, y tối đa lợi dung cô làm trâu làm chó cho y thôi, sớm muộn có ngày y vứt bỏ cô, như làm với tôi, kỳ bảo đảm của nữ nhân có hạn, cô sắp 30 rồi, nghĩ mình xinh đẹp được bao lâu nữa? Sở Văn Lâu đổi giọng dụ dỗ: - Đưa chứng cứ cho tôi, để tên khốn kiếp đó ngồi tù dài dài, tôi có thể không nhắc tới chuyện phân chia tẩu tán tài sản nữa, cô vẫn tiếp tục làm giám đốc, có nhà có xe, thế không phải tốt à?

Chung Tình không nói không rằng.

- Cô mất gì đâu chứ, bằng vào dung mạo của cô, vào thân phận tiền bạc cô đang có, kiếm một nam nhân đàng hoàng kết hôn chẳng phải tốt à, cần gì phải đi theo kẻ mãi mãi không cần cô đó? Người không vì mình, trời tru đất diệt.

- Tôi làm thế là vì mình. Chung Tình quay đầu lại, nói rõ ràng: - Vì trong lòng tôi, cậu ấy quan trọng hơn tất cả, đừng hòng mong tôi làm hại cậu ấy.

Sở Văn Lâu cười phá lên: - Quan trọng hơn tất cả, ha ha ha, chính cô cũng không dám nói ra chữ yêu, tự ti đúng không, biết mình không xứng đúng không? Phải thôi, tới giờ không biết bao người say sưa kể chuyện cô và Từ Hải Sinh biểu diễn cho cả nhà máy xem đấy... Chậc chậc, nghe nói lúc đó cô kêu to lắm, sướng lắm phải không? Chuyện này cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được đâu, nó theo cô cả đời, cả đời biết không, nếu cô bỏ đi xứ khác may ra, chứ theo Trương Thắng, mơ đi, y thèm thứ hàng vứt đi của Từ Hải Sinh sao?

Từng câu nói của Sở Văn Lâu như sát muối vào vết thương Chung Tình, cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt tên súc sinh này, nhưng nước mắt vẫn ứa ra: - Thứ như mày có tư cách bình phẩm người khác sao? Mày không xứng, tao nghĩ thông rồi, tao chỉ thích làm việc mình cần làm, làm cho tốt, không thẹn với cậu ấy là đủ, trong lòng cậu ấy nghĩ thế nào... Cô định nói không quan trọng, nhưng cuối cùng nói ra là: - Là của cậu ấy.

Làm sao không quan trọng cho được, nhưng Chung Tình luôn tránh nghĩ tới chuyện đó.